Ngày đó lúc cô ta đi gặp chị Nghiên Nghiên, nhìn thấy Mộc Tử Hoành ngồi trên xe lăn, cô ta thật sự rất bội phục sự dũng cảm của Cần Nghiên, có thê ở bên cạnh một người ngồi trên xe lăn.
Nhạc Cần Nghiên khẽ cụp mắt xuống, giọng nói có chút khó chịu, “Cho nên, đây chính là nguyên nhân cô không thê có được trái tim Hi Hi, cách cô nhìn sự việc cũng chỉ nhìn ở bề ngoài, những chuyện cô ghen tị cũng chỉ là mặt ngoài mà thôi.”
“Người đàn ông đó tuy rằng phải ngồi trên xe lán, nhưng anh ây là người đàn ông tôi yêu thương nhất trên thế giới này, lúc trước nếu không có anh ấy, thì giò người ngôi ở xe lăn kia chính là tôi, anh ây dùng cả tính mạng đề yêu tôi, thì sao tôi lại không thể ở bên anh ấy chứ?”
Nhạc Cần Nghiên nói xong, cười với vẻ mặt tao nhã quyền rũ hướng vê phía quây bar, câm lây cà phê đã đóng gói sẵn cho Mộc Tử Hoành, rồi lại tự tỉn thong dong cất bước rời đi.
Văn Kỳ ngây ngốc nhìn theo bóng lưng Nhạc Cần Nghiên, nước mắt chảy dài xuống má.
Chưa từng có người nào nói qua với cô ta, cô ta không chiếm được trái tim Nhạc Cần Hi là bởi vì suy nghĩ như vậy.
Cột Thật sự hiểu biết Nhạc Cân Hi sao?
Nhạc Cần Hi mà cô ta nhìn thấy là một người đàn ông thông minh, cơ trí, đẹp trai, gia cảnh bê thê đúng là rất môn đăng hộ đối với cô ta.
Từ dáng vẻ quần áo lụa là, thiếu gia ăn chơi trở nên thành thục ồn trọng, thậm chí còn trở thành huyền thoại giới kinh doanh ở thành phô Phàn, không có cha mẹ trọ giúp, anh vẫn có thể trở thành người giàu có nhất thành phố Phàn, đây là những điểm vân luôn thu hút cô ta, khiên cô ta thấy anh là người đàn ông xứng với mình.
Tuy nhiên lần này trở về, cô ta đã gặp được hai cặp tình nhân.
Chị Nghiên Nghiên cùng Mộc Tử Hoành, Lục Hạo Thành cùng Lam Hân.
Hai người cùng ngồi trên xe lăn, lại được hai người kia yêu thương tới tận xương tủy.
Chẳng lẽ, cô ta thật sự không hiểu tình yêu là gì sao?
Chẳng lẽ, cô ta thật sự không biết yêu là cái gì sao?
Vì sao những thứ cô ta muốn đều vĩnh viễn không thể chiếm được.
Gô ta lau đi nước mắt trên mặt, lấy ra di động gọi một cuộc điện thoại cho Nhạc Cân Hi.
Điện thoại rất nhanh đã được kết nói, Văn Kỳ có chút kinh hỉ, Nhạc Cần Hi lại có thể tiếp điện thoại của mình nhanh đến vậy, cô ta nói: “Cần Hi, em đã hướng tới Lam Hân tiểu thư nói lời xin lôi, cô ây nói đệ tha thứ cho em phải cần thời gian.”
“Cho nên, cô ấy vẫn là không muốn tha thứ cho cô.”
Giọng nói thản nhiên lại có vẻ tàn nhân.
Đáy lòng Văn Kỳ đau xót, thậm chí có thể tưởng tượng được vẻ lạnh lùn tàn nhân trên khuôn mặt đẹp trai của anh, vẻ mặt ta đầy kiên quyết: “Em sẽ có được sự tha thứ của cô ấy.
Nếu, Cần Hi, em nói là nếu, nếu Lam Hân tiểu thư tha thứ được cho em, anh còn có thể cho… cho em thêm một cơ hội khác được không?”
Đầu dây bên kia trầm mặc hồi lâu vẫn không nói gì.
Trái tim Văn Kỳ cũng dần trở nên căng thẳng, mỗi một lần khi đối mặt với vận đề này, cô ta giống như đang chờ đợi bị tuyên án tử hình vậy.
Đáp án, cũng đã có ngay trong tim rôi..
“Gai Văn Kỳ không chịu đầu hàng mà gọi lại một tiêng.
Giọng điệu Nhạc Cần Hi lạnh nhạt nói: “Giữa chúng ta đã không có khả năng.”