Tô Cảnh Minh có chút ngượng ngùng sờ sờ mũi, “Tôi cũng muốn bản thân kiếm được khoảng 1 ngàn vạn.”
Lâm Hạo Thiên nở nụ cười kỳ lạ “Cho nên, ngay cả tư cách khoe khoang giàu có thì tôi cũng không có.”
Tô Cảnh Minh cười nói: “Không khoe ra, là bởi vì không cảm thấy bản thân kém cỏi.
Cậu chưa từng nghe qua câu nói này sao?
Mặc cảm tự ti mới phải phô trương sự giàu có của mình, nhưng thiếu thốn tình cảm thì sẽ phiền muộn. “
Lâm Hạo Thiên cười cười, không nói gì.
“Được rồi, đi thôi.”Âu Cảnh Nghiêu nói.
Mỗi người đều cầm theo quà, đi về phía biệt thự.
Nhạc Cẩn Nghiên cả ngày nay, vẫn có chút khẩn trương lại chờ mong, hôm nay là sinh nhật Lục Hạo Thành , cô nghĩ Mộc Tử Hoành nhất định sẽ đến.
Cô ta thay một bộ suit liền thân màu đỏ, một mái tóc dài được cô búi cao trên đầu, toàn thân cao quý lại quyến rũ.
Lúc này, tất cả mọi người đều tập trung trên phòng khác, trên bàn dài bày ra đầy đủ những món ăn ngon, phòng khách đã được trang trí chu đáo, bầu không khí ấm áp mà lãng mạn.
Nghe được tiếng chuông cửa, Nhạc Cần Nghiên lập tức thấy căng thẳng.
Mộ Thanh đi mở cửa, nhìn thấy đám người Âu Cảnh Nghiêu , bà cười với vẻ mặt từ ái, “Cảnh Nghiêu, Cảnh Minh, Hạo Thiên, mau vào đi.”
“Cám ơn dì Hứa!”
Ba người cười nói.
Nhạc Cẩn Nghiên không nghe đến tên Mộc Tử Hoành, thoáng chốc khuôn mặt trở nên mắt mát.
Lam Hân mặc bộ váy màu hồng nhỏ nhắn, đây là Lục Hạo Thành chọn lựa cẩn thận cho cô để phối hợp với bộ tây trang màu xám nhạt của anh tối nay, khiến anh trở nên chói mắt hơn rất nhiều.
Lam Hân nhìn thấy giữa mấy người vừa vào của cũng không có bóng dáng Mộc Tử Hoành, cô vội nhìn thoáng qua Nghiên Nghiên bên cạnh, thấy cô ấy mang vẻ mặt mắt mát, lòng cô cũng thấy nhói lên.
Mộc Tử Hoành nếu không tới, chắc hẳn lòng Nghiên Nghiên vô cùng khó chịu.
Cô nở nụ cười yếu ớt nhẹ nhàng nắm lấy tay Nhạc Cần Nghiên .
Nhạc Cần Nghiên nhìn cô, cười nhẹ, “Lam Lam, tôi không sao , cậu không cần lo lắng cho tôi.”
Lam Hân cũng cười nhẹ như đáp lời, không nói gì.
Âu Cảnh Nghiêu nhìn thoáng qua vẻ mặt mắt mát của Nhạc Cẩn Nghiên, cảm thấy Mộc Tử Hoành lại làm tổn thương Nhạc Cẩn Nghiên một lần nữa.
Mọi người cùng nhau cười chào hỏi.
Lục Hạo Thành mang theo bốn đứa nhỏ giới thiệu cho đám người Âu Cảnh Nghiêu .
Có bọn họ đến, không khí trở nên càng hòa hợp .
“Cốc GÓC GÓ……. ” Lúc này lại truyền đến tiếng đập cửa.
Mộ Thanh hơi sửng sốt, lập tức cười ra mở cửa, bà đã biết là ai.
Cửa mở ra thì vừa thấy, Nhạc Cẩn Hi mặc tây trang tối màu, thoạt nhìn trong bình tĩnh chín chắn hơn không ít.
“Dì Mộ.”
Nhạc Cần Hi nhẹ nhàng chào hỏi.
Mộ Thanh vừa nghe hai tiếng dì Mộ, đáy mắt phiếm hơi nước, “Hi Hi à, mau vào đi, cháu cũng lâu rồi chưa tới đây .”
Nhạc Cần Hi tươi cười dịu dàng: “Dì Mộ, trong khoảng thời gian này chuyện ở công ty có chút bận rộn.”
“Ta có nghe Lam Lam nói, sản phẩm mùa này của công ty cháu được đón nhận rất tốt, mau vào trước đi, bên ngoài lạnh lắm .”
Nhạc Cần Hi vừa nghe lời nói quan tâm ấm áp, ý cười càng trở nên dịu dàng.