Lam Hân nhìn chiếc áo khoác đen, quả thực rất thích.
Nhạc Cẩn Nghiên đang muốn nói chuyện, phía sau bỗng nhiên truyền đến một giọng nói tự tin, “Cái váy này tôi muốn, gói lại cho tôi.”
Tiếng nói vừa dứt, quần áo cũng bị người ta lấy đi rồi.
Lam Hân cùng Cần Nghiên xoay người, là Cố An An cùng Lâm Tử Thường, còn có Lục Tư Ân cũng ở đó, mà người nói chuyện vừa rồi chính là Lâm Tử Thường.
Ba người ăn mặc thời trang, trang điểm tinh tế.
Nhìn thấy Lam Hân cùng Nhạc Cần Nghiên, trên mặt đều tỏ vẻ châm chọc.
Lam Hân hơi nhíu mi, đúng là oan gia ngõ hẹp.
Lâm Tử Thường nhìn thoáng qua quần áo trên người hai người, ánh mắt khinh miệt, giọng cũng châm biếm: “Nơi này, cũng không phải chó mèo nào cũng có thể vào, cũng không nhìn xem bản thân có năng lực không, mà xấu hỗ tiền vào.”
Lục Tư Ân vừa thấy Nhạc Cẩn Nghiên, đáy mắt tràn ngập ghen tị, đêm qua ở bệnh viện, ánh đèn hơi mờ, người kia đúng là rất xinh đẹp.
Hôm nay ánh sáng rõ hơn, nhìn Nhạc Cần Nghiên lại càng thêm xinh đẹp, một động tác nhẹ nhàng cũng có thể khiến người ta mắt đi lý trí.
Mẹ đã điều tra về người phụ nữ này, cũng chỉ là một kẻ làm thuê, chuyên nhìn sắc mặt người khác để sống mà thôi “Tử Thường, người ta không có khả năng mua, tiến vào nhìn xem cũng có thể no mắt, không phải sao?”
“Ân Ân nói rất đúng, nhưng bộ này rất đẹp, tôi khá thích , nhưng giá cả lại không phù hợp với khí chất của tôi, mọi người thấy sao?”
Lâm Tử Thường nói xong, ánh mắt khiêu khích nhìn Lam Hân, cô không phải trèo cao Lục Hạo Thành sao?
Sao đến giờ còn mặc những bộ quần áo không có thương hiệu như thế?
Xem ra, Lục Hạo Thành cũng không phải thực sự coi trọng Lam Hân.
Vẻ mặt của Lam Hân cùng Cẩn Nghiên đều giận dữ.
Lam Hân nhìn Lâm Tử Thường, nhéch khóe môi, khuôn mặt vô cùng thanh tú xinh đẹp, đôi mắt hơi nhướng lên, đôi môi đỏ mọng tô son hồng phấn, tinh tế đánh giá Lâm Tử Thường một thân quần áo hàng hiệu.
Lâm Tử Thường cũng thoải mái để cô thưởng thức, cô ta mặc một thân hàng hiệu xuống phó, giá trị hai mươi vạn.
Nhưng nhìn thấy ánh mắt mỉm cười của Lam Hân , đáy lòng cô ta luôn có cảm giác bắt an.
Cô ta không hiểu rõ Lam Hân, nhìn có vẻ yếu đuối nhu nhược, một đôi mắt to trong suốt, giống như có thể nhìn thấu lòng người, nhưng nhìn có vẻ như là người dễ bắt nạt, nhưng thật sự thì không dễ như vậy.
Lam Hân đảo mắt, đôi mắt đen sáng ngời nhìn Nhạc Cẩn Nghiên: “Nghiên Nghiên, chúng ta có phải đi nhầm chỗ rồi hay không ?
Nơi chó mèo cũng có thể tới, trước đó chúng ta cũng chưa hỏi thăm rõ nhỉ?”
Nhạc Cần Nghiên vừa nghe lời này, cuối cùng có thể thở ra một hơi nghẹn khuất, cô cười tỏa nắng nhìn ba người phụ nữ kia sắc mặt dần trở nên khó coi, môi đỏ mọng khẽ mở : “Lam bảo bối, là lỗi của tôi, không có nghe ngóng kĩ, nhưng đừng có một số con chó, chúng mặc bộ da chó lộng lẫy, nhưng thực ra sống không bằng chó, vì vậy chúng ta thực sự đến nhằm chỗ rồi.
Lam Hân cũng nhìn cô ấy: “Nghiên Nghiên, chó bây giờ, tất cả đều giảng thuyết đạo lý chó, cô không biết sao?”
“Ya! Lam Lam, cô nói như vậy, thì tôi hiểu rồi.” Lạc Cẩn Nghiên bỗng nhiên vui vẻ, không ngại phối hợp với Lam Hân, những người phụ nữ này ngày thường bắt nạt Lam Lam, lần này phải bắt nạt lại, để Lam Lam hả giận.
Cô muốn cho bọn họ biết, khi vả vào mặt tôi, đừng hỏi tôi tại sao lại đánh bạn, bởi vì khi tôi cho bạn kẹo ngọt, bạn chẳng bao giờ nói cảm ơn!
Khuôn mặt giận dữ của Lâm Tử Thường đỏ rực, nhìn Lam Hân: “Lam Hân, tôi thật sự coi thường cô rồi, thì ra, cô cũng có thể nói những câu không cần sỉ diện như vậy, lời nói gai góc.”
Ánh mắt Lam Lam bắt ngờ di chuyển, nhìn vào khuôn mặt nhăn nhó của Lâm Tử Thường, mỉm cười: “Lâm Tử Thường, cô vẫn còn mặt mũi sao? Cũng chỉ có cô mới nghĩ rằng cô vẫn còn mặt mũi để đi ra ngoài và lừa dối.
Ngoài ra, tôi không bao giờ nói chuyện gai góc, nếu tôi nói chuyện khiến cô khó chịu, thì xin cô hãy nhớ, là do tôi cố ý đó.”
Lâm Tử Thường nhéch lông mày, đáy mắt ngơ ngác, nín thở: “Lam Hân, cô nói chuyện đừng có quá đáng, cô có tin hay không? Tôi dám xé miệng cô ra đó.”
Lam Hân mỉm cười bình thản: “tin, cô Lâm là người có thể làm bắt cứ chuyện gì, chuyện xé miệng tôi, tất nhiên là cô có thể làm được.” Lam Hân nói xong, xua xua tay nhìn Lâm Tử Thường với nụ cười rạng rỡ.
Nể mặt thì là khách sáo, không nể mặt thì là đạo lý.