Mục lục
Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1167:





Động tác lau tay của Lục Hạo Thành dừng lại một chút, nhìn cô với khuôn mặt nghi ngờ: “Lam Lam, tại sao anh không thể đi?” Anh là cha của bọn trẻ.





“Không có gì, em có thể giải quyết.” Lam Hân vừa nói vừa bước lên lầu.





Lục Hạo Thành vẫn chưa yên tâm theo dõi.





Lam Hân vừa lên tầng 2, nhìn thấy ba anh em họ lần lượt đi ra ngoài.





Lam Hân nháy mắt, bọn trẻ đây là đang “cãi nhau” sao?





“Mẹ, mẹ đói không? Muốn ăn gì?” Lam Tử Nhiên hỏi hào hứng.





Lam Hân: “…….” con trai, ý con là sao?





“Mẹ, bây giờ mẹ không nên quá mệt mõi.” Lam Tử Tuấn cũng nói với khuôn mặt nghiêm túc.





Lam Hân bỗng nhiên hiểu ý nghĩa.





“Lam Tử Kỳ.” Cô nhìn con gái mình.





Lam Tử Kỳ nở nụ cười rạng rỡ: “Mẹ, con chỉ chia sẻ với hai anh một chút thôi, mẹ định khi nào nói với cha, em gái trong bụng mẹ.”





Lam Hân: “……” em gái trong bụng cô, làm sao con bé biết đó là em g: Nếu đó là con trai thì sao?





“Haha ” Lam Tử Nhiên bỗng nhiên cười, “Lam Tử Kỳ, anh nói ngay là miệng của em không thể kiểm soát được bí mật mà, cha không phải là ở đằng sau mẹ hay sao?”





Lam Tử Nhiên bước lên phía trước, thấy cha mình đang đứng phía sau mẹ mình.





Lam Tử Kỳ: “…….” Cô bé bước lên một cách nhanh chóng và nhìn thấy cha mình.





emmmill Còn có bí mật nào đáng tin cơ chứ!





Sao lại trùng hợp như vậy chứ?





Đúng là hạt vừng rơi vào mắt, thật là trùng hợp.





Ha ha……





Trong lòng Lam Tử Kỳ cười, miệng không thể cười ra, đây là cảnh kích động tiếp theo.





Lam Hân nhanh chóng nhìn lại, chỉ thấy Lục Hạo Thành bước từng bước lên.





Lục Hạo Thành đang trong tâm trạng rất chán nản, vợ.





mình có thai, nhưng anh là người cuối cùng biết.





Lam Hân lặng lẽ nhìn chằm chằm vào chính đôi mắt của anh, khuôn mặt áy náy, “Lục Hạo Thành.” Giọng cô rất nhỏ, không dám đối mặt ạnh.





Lẽ ra cô phải là người đầu tiên nói với Lục Hạo Thành.





Lục Hạo Thành lặng lẽ bước đến gần cô và nhẹ nhàng ôm cô trong vòng tay, “ngốc, tại sao không phải là người đầu tiên nói với anh?”





Anh mong được như vậy, chờ đợi cô nói cho anh biết tin tức tốt.





Lam Hân cũng né vào lòng anh, lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ của anh, và mỉm cười: “vốn dĩ đêm nay muốn nói cho anh, muốn cho anh một sự ngạc nhiên.” Tối nay là sinh nhật của anh, cô hy vọng đó là món quà sinh nhật tuyệt vời nhất trong đêm nay.





“Ngốc, bây giờ nói với anh, cũng là món quà sinh nhật tuyệt nhất của anh rồi.” Lục Hạo Thành thì thầm nhẹ nhàng vào tai, ôm chặt cô.





“Wow! Cha, cha ấm áp quá đi.” Lam Tử Kỳ không thể không lên tiếng, mặc dù đã phá vỡ kế hoạch của mẹ cô bé, nhưng dáng vẻ cha thương mẹ như vậy, cô bé rất hạnh phúc.





Lam Tử Tuấn và Lam Tử Nhiên cũng mỉm cười với sự hài lòng, cho đến nay, người cha này làm cho họ rất hài lòng.





Lục Hạo Thành từ từ buông tay Lam Hân, nhìn vào đôi mắt của ba đứa trẻ tươi cười, tận đáy lòng vô cùng hạnh phúc.





Cười và hỏi: “nghe nói ba đứa con cãi nhau.”





Ba anh em: ” ” Họ cãi nhau khi nào chứ.





Đó là tranh luận, ok?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK