"A!"
Đặng Long đang quỳ rạp trên mặt đất đột nhiên kêu lên thảm thiết, ngã bẹp trên mặt đất rồi gào khóc ầm lên: "Diệp Tiên sư, đều là hiểu lầm cả, đều là hiểu lầm, tôi không hề chạm vào người phụ nữ của anh!"
Diệp Thành hừ lạnh một tiếng. Anh không để ý đến tên này nữa mà đi đến trước mặt Tiết Bách Hợp, nói khẽ: "Cô không sao chứ".
Tiết Bách Hợp thấy lòng mình ấm áp. Trừ Diệp Niệm ra thì cô ta chưa bao giờ thấy Diệp Thành nói chuyện với ai như vậy. Nhưng cô ta vẫn thấy hơi tủi thân, liền chu môi nói: "Không phải anh không biết tôi đi theo phía sau à? Sao anh lại gọi điện?"
Diệp Thành cười khổ, nói: "Không, tôi luôn biết là cô đi theo, nhưng tôi không muốn cô đi cùng mạo hiểm với mình, thế nên tôi mới cắt đuôi cô những mấy lần".
Nói đến đây, anh chủ động giơ tay ra ôm Tiết Bách Hợp đang khóc lóc sướt mướt vào lòng, nói: "Nếu cô đã kiên quyết muốn đi theo tôi thì cùng đi đi".
"A!"
Tiết Bách Hợp hô lên vui mừng. Cô ta hớn hở ôm lấy anh, anh cũng trở tay ôm lại, nét mặt dịu dàng hiếm có.
Sau đó hai người chẳng thèm nhìn xung quanh mà dựa vào nhau đi lên xe Rolls-Royce. Các cô gái trên xe buýt thấy vậy thì đột nhiên thấy ghen ghét với Tiết Bách Hợp.
Lúc gặp phải nguy hiểm, có một chàng hoàng tử lái siêu xe phóng cái vèo đến cứu mình khỏi cảnh nước sôi lửa bỏng, cuối cùng hai người lên xe lao nhanh đi. Đây quả là một cảnh vô cùng lãng mạn, khiến người ta vô cùng ao ước!
Các cô gái trên xe buýt đều rục rịch động lòng, nếu không phải Diệp Thành đi quá nhanh thì e là họ đã đi lên liếc mắt đưa tình với anh rồi.
Mà Đặng Long và đám đàn em của hắn đều chán nản chạy đi. Chúng chạy đến hống hách bao nhiêu thì lúc đi chật vật bấy nhiêu. Ngay cả cái tay của Đặng Long cũng bị Diệp Thành giẫm một cái nát bấy mà hắn vẫn còn cảm thấy may mắn vì có thể giữ lại cái mạng chó của mình.
Ở một bên khác, sau khi Tiết Bách Hợp lên xe của Diệp Thành thì thấy rất ngọt ngào, không khỏi dựa trên vai anh. Nhưng cô ta còn chưa kịp làm thì đã nghe tiếng "cộc" đằng sau lưng.
Cô ta quay đầu nhìn thì chẳng thấy gì, nhưng ngay lúc này lại có một tiếng "cộc" vang lên nơi cốp sau.
Cô ta sợ tới nỗi hét lên: "Cốp, cốp sau có thứ gì vậy?"
Diệp Thành khẽ cười, nói: "Chỉ là một con mèo nghịch ngợm thôi mà, không cần quan tâm".
Nghe người trong lòng nói vậy, Tiết Bách Hợp liền thấy yên tâm, cười với anh một cái thật ngọt ngào. Khoảng thời gian này cô ta bôn ba vất vả, lúc này mới được thả lỏng tinh thần. Cô ta thấy mí mắt mình nặng trĩu, rất nhanh sau đó đã dựa vào ghế ngủ thiếp đi.
Diệp Thành lắc đầu, ánh mắt anh ấm áp hẳn. Anh lấy cái áo khoác ngoài để bên cạnh xuống đắp lên cho đối phương.
Lần này lái xe suốt mấy tiếng mới đến trạm phục vụ tiếp theo. Hai người đi xuống xe, Diệp Thành cố ý làm lơ tiếng động trong cốp sau, cười nói: "Đói rồi đúng không, chúng ta đi ăn cơm".
Nghe tiếng bước chân xa dần, Tào Hinh Toàn không chịu được nữa, gào ầm lên: "Ê! Mau mở ra, cô đây còn ở bên trong mà!"
Nghe tiếng con gái phát ra trong cốp xe, sắc mặt Tiết Bách Hợp thay đổi. Diệp Thành cũng cười đi qua, mở nắp xe ra nói: "Cô chịu mở mồm rồi à?"
Tào Hinh Toàn lập tức nhảy phắt ra, co giò chạy đến nhà vệ sinh. Cô ấy còn không quên quay đầu lại trừng Diệp Thành, vứt lại một câu: "Anh đợi đó cho tôi!"
Cô ấy
vừa đi, Tiết Bách Hợp đã dùng vẻ mặt ghen tuông sáp lại gần Diệp Thành vặn hỏi: "Cô gái đó là ai?"
Diệp Thành nhún vai, anh nói lại chuyện của Tào Hinh Toàn khiến Tiết Bách Hợp cười ha hả, cười tới nỗi ngả nghiêng: "Thế nên anh nhốt cô ấy trong cốp xe suốt bảy tiếng đồng hồ? Diệp Thành, có lúc anh cũng xấu xa thật đấy".
Diệp Thành bĩu môi, nói: "Chỉ là sư dạy dỗ nhỏ nhoi mà thôi. Nếu cô ấy biết điều mà đi thì thôi, nếu cô ấy còn bám riết không buông..."
"Thì anh định làm gì?"
Tiếng quát phẫn nộ lanh lảnh vang lên phía sau, Tào Hinh Toàn giương nanh múa vuốt xồ tới: "Anh dám đối xử với tôi như thế, khiến tôi suýt nữa... Hức hức, chết đi!"
Cô ấy nói rất khí thế, nhưng trong lời nói của cô ấy lại có thêm hai tiếng nghẹn ngào khiến lời nói đó trở nên khôi hài đáng yêu. Sắc mặt Diệp Thành không thay đổi mà dùng một tay tóm lấy đối phương, lạnh nhạt nói: "Đây chỉ là một sự cảnh cáo nho nhỏ thôi, biết điều thì mau rời đi, tôi không rảnh làm bảo mẫu cho người khác đâu".
Nó xong anh liền kéo Tiết Bách Hợp đi đến chỗ quán ăn. Tào Hinh Toàn tức tới nỗi hai mắt tóe lửa, cuối cùng chỉ có thể hậm hực theo sau.
Diệp Thành chưa bao giờ thiếu tiền. Anh chọn nhiều món ăn ngon miệng tinh xảo, anh và Tiết Bách Hợp ăn rất vui vẻ. Vốn là chỉ có hai người, Tiết Bách Hợp định làm mấy hành động thân mật như bón cơm, ai ngờ Tào Hinh Toàn lại sáp đến khiến mặt Tiết Bách Hợp căng cứng.
Nhưng Diệp Thành chẳng hề để ý. Trong suy nghĩ của anh, tuy cô gái này khá ngang ngược nhưng thực ra là khẩu xà tâm phật. Chỉ dựa vào việc cô ấy trọng nghĩa mà ra tay giúp đỡ Lưu Giai Giai là đã tốt hơn rất nhiều kẻ bề ngoài tỏ vẻ nghiêm trang đạo mạo mà lại tư lợi cá nhân rồi.
Thế nên khi thấy Tào Hinh Toàn ngồi xuống, anh phất tay ý bảo phục vụ đưa lên một đôi bát đũa nữa. Cô gái này cũng không hề khách sáo, ăn chực mà không cảm thấy áp lực chút nào. Ăn no xong, cô ấy còn búng ngón tay với Diệp Thành, nói: "Có đồ ngọt tráng miệng không?"
Tiết Bách Hợp trợn trắng mắt, hừ lạnh nói: "Cô quả thật là chẳng khách khí chút nào".
Phụ nữ đều rất nhạy cảm, khi thấy Tào Hinh Toàn còn xinh đẹp hơn mình mà lại có khí chất giống Liễu Băng Dao, Tiết Bách Hợp đã có địch ý với cô ấy. Lại thấy hình như Diệp Thành đối xử với cô ấy khác với bình thường thì càng ghen ghét hơn, lời nói cũng mang theo chút địch ý.
Tào Hinh Toàn không để ý đến Tiết Bách Hợp mà chỉ nhìn Diệp Thành, nói nhỏ: "Tôi đã chứng kiến bản lĩnh của anh, chắc là anh xuất thân từ gia tộc võ đạo đúng không?"
Diệp Thành nhún vai, không phủ nhận mà cũng chẳng thừa nhận. Tào Hinh Toàn cũng không cho anh phủ nhận, nói nhỏ: "Thực ra tôi cũng thế".
Diệp Thành suýt nữa bật cười. Tuy anh không trực tiếp phủ nhận nhưng biểu cảm trên mặt anh cũng đã thể hiện ý tương tự: "Chỉ với ngón võ mèo cào của cô?"
Tào Hinh Toàn đỏ mặt hiếm thấy, nhỏ giọng bao biện: "Tôi, tôi mới nhập môn không lâu, nhưng sư phụ tôi rất lợi hại, anh có biết Tiền Triều Tam của tỉnh Tô Bắc không?"
Diệp Thành phải mất mấy phút mới nhớ ra chú ba Tiền Triều Tam kia, anh gật đầu: "Đã từng nghe nói".
Tào Hinh Toàn đắc ý nhướng mày, nói: "Thế là được rồi. Anh đi tỉnh Tô Nam có phải là cũng muốn đi tham gia đại hội võ đạo của nhà họ Trình không?"
"Cũng?", Diệp Thành cười nói: "Đừng nói với tôi là cô cũng đi tham gia nhé".
Tào Hinh Toàn đắc ý nói: "Tất nhiên rồi. Tuy bản lĩnh của tôi chẳng ra làm sao nhưng mẹ tôi là Bà hoàng Dương Lâm của tỉnh Tô Bắc, chắc chắn nhà họ Trình sẽ nể mặt cho tôi đi vào".
Nói đến đây, cô ấy nhìn Diệp Thành với ánh mắt xấu xa: "Tuy bản lĩnh của anh lợi hại đấy, nhưng chắc chắn không đủ tư cách. Nếu anh tình nguyện đi theo tôi bảo vệ tôi đến tỉnh Tô Nam thì tôi sẽ dẫn anh đi vào. Anh thấy thế nào?"
- ------------------