Lâm Hiểu Lôi biết, câu nói cuối cùng của Diệp Thành đã khiến Nguyệt Hoa trưởng lão thực sự nổi giận. Sư phụ cô ta ghét nhất những kẻ chém gió, một Kim Đan nhỏ bé mà mở miệng ra là Hợp Đạo, Phi Thăng gì đó, không coi Nguyên Anh ra gì, như vậy thì khác gì những kẻ ngông cuồng to mồm chứ?
“Anh không biết Nguyên Anh khó đến mức nào, sự bồi thường và che chở của tông môn tôi quý giá đến đâu. Một lão bộc, thị nữ Bán Bộ Thiên Quân nhỏ bé sao có thể so sánh với căn cơ của Bồng Lai Tiên Sơn tôi chứ?”
Lâm Hiểu Lôi khẽ thở dài, vô cùng bực mình vì sự lỗ mãng của Diệp Thành.
“Là các cô không biết lời hứa của tôi có trọng lượng đến mức nào”.
Diệp Thành hừ khẽ, hai tay chắp sau lưng, xoay người rời đi.
Lâm Hiểu Lôi nhìn Diệp Thành, chỉ cảm thấy anh chàng trẻ tuổi này vô cùng thần bí, dường như toàn thân được bao trùm bởi một lớp sương mù bí ẩn.
Anh ta nhìn có vẻ hòa nhã, chơi rất vui vẻ với các tiểu đệ tử bình thường của núi Bồng Lai, bình dị dễ gần. Nhưng lúc đối mặt với các thiên tài và sư phụ Nguyệt Hoa trưởng lão của cô ta thì lại vô cùng ngạo mạn. Cô ta biết Diệp Thành đã bỏ lỡ điều gì, sau này, chắc chắn anh ta sẽ phải hối hận cả đời vì những lời nói ngông cuồng hôm nay.
Đó là lời hứa của Bồng Lai Thiên Tông đó!
Thế nào gọi là thiên tông? Nhìn khắp dải Ngân Hà thì những tông môn có Thiên Quân tọa trấn đã rất ít ỏi, càng đừng nói đến thiên tông đẳng cấp như Bồng Lai Tiên Sơn.
Diệp Thành bước từng bước xuống núi, ánh mắt càng ngày càng lạnh lẽo. Anh biết, những yêu cầu mà Nguyệt Hoa trưởng lão đưa ra không phải để báo đáp anh, mà chỉ là muốn anh nhượng bộ đối với chuyện của Dao Nhi. Chỉ cần không phải là kẻ ngốc là có thể nhìn ra tình cảm của Dao Nhi dành cho Diệp Thành.
Tuy hiện giờ tình cảm này chủ yếu là sự dựa dẫm tình thân, nhưng nói không chừng một ngày nào đó sẽ biến thành tình yêu.
Bồng Lai Tiên Sơn có thể chấp nhận một tu sĩ Tiên Thiên không rõ lai lịch trở thành chồng của thiên nữ Chân Long, Thiên Quân của Bồng Lai Tiên Sơn tương lai sao? Đó là điều không thể!
Trong mắt rất nhiều trưởng lão Bồng Lai Tiên Sơn, sợ rằng Dao Nhi không chỉ là Thiên Quân tương lai, mà còn là một món hàng tích trữ để bán giá cao. Giống như các công chúa hoàng thất thời cổ đại, hôn nhân của bọn họ có thể lôi kéo trái tim các trọng thần đại tộc, cho đến các vương hầu hoàng thân, tiến hành kết hợp trao đổi lợi ích, thậm chí là xây dựng liên minh. Thiên nữ nhà anh gả cho Thần Tử nhà tôi, hai tông ta liên thủ, đây là chuyện thường gặp trong giới tu tiên.
“Tôi sẽ không giao Dao Nhi cho các người đâu”.
Diệp Thành ngẩng đầu nhìn trời, ánh mắt kiên quyết.
Ơn thì phải báo.
Nhưng là báo bằng phương thức của anh, tất cả do anh quyết định. Tôi cho thì là của các người, tôi không cho thì không được giành!
Tiến vào Ngự Long Các, các cô gái ùa tới, đám Hồng Diễm hỏi han tình hình gặp mặt, ríu ra ríu rít, giống như đàn chim sẻ. Hồng Diễm là hưng phấn nhất, Nguyệt Hoa trưởng lão là thần tượng từ nhỏ đến lớn của cô ta, chỉ có ánh mắt Dao Nhi là tỏ vẻ hơi lo lắng.
Cô ấy biết, Diệp Thành đến để nói chuyện cô ấy rời đi, nhưng chuyện này chắc chắn không dễ gì.
“Không sao, em yên tâm đi, tất cả đã có anh rồi”, Diệp Thành mỉm cười, kéo cô gái vào lòng, xoa cái đầu nhỏ của cô ấy, nhẹ giọng an ủi.
“Vâng”.
Tuy Dao Nhi lo lắng, nhưng vẫn gật đầu.
Cô ấy vùi vào lòng Diệp Thành, không nhìn thấy trong đôi mắt anh, ánh lửa vàng rực đang thiêu đốt, dường như có thể thiêu trọn trời xanh.
…
Diệp Thành có thể cảm nhận được rõ ràng, sau khi cuộc đàm phán giữa anh và Nguyệt Hoa trưởng lão thất bại, thái độ của cả Bồng Lai Tiên Sơn đối với anh cũng dần trở nên lạnh nhạt. Cho dù là các tiểu đệ tử thì cũng bị trưởng bối quản thúc, không dám đến Ngự Long Các chơi đùa với anh nữa.
“Xem ra Bồng Lai Tiên Sơn không hề coi những lời mình nói là thật”.
Diệp Thành lẩm bẩm.
Hiển nhiên Bồng Lai Tiên Sơn cho rằng Diệp Thành vẫn chưa từ bỏ ý đồ xấu, muốn bám càng Dao Nhi, không chịu rời đi. Bọn họ không nghĩ rằng Diệp Thành dám đưa Dao Nhi đi, vì như vậy chẳng khác gì khai chiến với cả Bồng Lai Tiên Sơn, sống chết với một thiên tông.
Bất kể là Lâm Hiểu Lôi hay Nguyệt Hoa trưởng lão đều không cho rằng Diệp Thành có lá gan này. Nhưng rõ ràng việc canh gác ở Ngự Long Các đã trở nên nghiêm ngặt hơn, đề phòng ngộ nhỡ.
“Thôi vậy, vốn tôi còn nể mặt Minh Sương, muốn để lại chút thể diện cho các người, là các người ép tôi”.
Diệp Thành khẽ lắc đầu.
Càng đến gần ngày Minh Sương xuất quan, Bồng Lai Tiên Sơn càng rộn ràng.
Thỉnh thoảng lại có tinh anh hoặc thiên tài nổi tiếng một tông đến bái sơn, sau đó được trưởng lão các mỏm núi dẫn vào, cho dù Ngự Long Các của Dao Nhi cũng có một tiên nữ thiên tông đến.
“Người kia là anh trai của thiên nữ Chân Long – Diệp Thành sao?”
Kim Thủy Tiên kinh ngạc nhìn Diệp Thành.
Cùng với thời gian, tên tuổi của Diệp Thành cũng ngày càng nổi tiếng trong Bồng Lai Tiên Sơn. Dù sao lão bộc của anh cũng giẫm chết chân truyền thứ hai của Hắc Thủy Môn, nghe nói có thị nữ sở hữu sức mạnh Cực Đạo, còn là anh trai của thiên nữ Chân Long. Nhân vật thần bí như vậy, trăm năm cũng hiếm gặp.
“Đúng vậy, chính là anh ta”.
Lâm Hiểu Lôi miễn cưỡng gật đầu.
Kim Thủy Tiên là em gái của Kim Trục Quang, từ nhỏ đã được đưa đến Liên Hoa Cung bồi dưỡng, nghe nói từng tranh giành vị trí đứng đầu với thiên nữ Liên Hoa, tuy thua nhưng danh tiếng cũng rất vang dội.
Nhưng danh tiếng của cô ta phần lớn là nhờ dung mạo xinh đẹp, cùng với đời sống riêng tư phóng đãng. Nghe nói rất nhiều người quỳ dưới gấu váy cô ta, được gọi là “gái lơ ba nghìn”.
“Tu vi yếu quá, dòng máu công pháp cũng tầm thường”.
Kim Thủy Tiên lắc đầu, trong mắt lóe lên vẻ thất vọng.
“Diệp đạo hữu sâu không lường được, Kim tiên tử đừng coi thường”, Tô Hoài Tiên ở bên cạnh nói.
Ngoài Kim Thủy Tiên, Lâm Hiểu Lôi, còn có mấy người đàn ông đi cùng, đều là thiên tài của các tông, hoặc là top mười trong thế hệ trẻ của Bồng Lai Tiên Sơn, ai nấy đức cao vọng trọng, khí độ bất phàm.
“Hừ, chỉ là một Kim Đan sơ kỳ, dù mạnh thì có thể mạnh đến đâu chứ?”
Một người đàn ông tóc đỏ lạnh lùng hừ một tiếng, tóc gã đỏ rực như ngọn lửa, trong mắt bắn ra tia sáng vàng ba tấc, cả người bao trùm hoa văn rồng màu vàng, giống như ma thần ngọn lửa, gã là tinh anh đến từ thành Thánh Viêm.
“Phải đấy, nhờ một lão bộc và một phụ nữ giúp đỡ thì tính gì là cường giả chứ? Một mình Vương Đạc tôi cũng có thể giẫm bẹp hắn!”
Một người đàn ông áo đen khác rêu rao. Hắn có lai lịch không nhỏ, cũng là tinh anh một vực, nằm trong top năm tông môn lớn nhất.
“Đúng đúng, còn kém xa Kim tiên tử”.
Mấy người xung quanh đều nhao nhao phụ họa.
Kim Thủy Tiên che miệng mỉm cười, cô ta trang điểm lộng lẫy, ánh mắt quyến rũ, càng kích thích lòng người hơn.
Lâm Hiểu Lôi đứng ở bên cạnh lạnh lùng nhìn, biết Kim Thủy Tiên nổi tiếng xinh đẹp, mấy người này đến đều là vì cô ta. Chỉ có điều Diệp Thành không dễ chọc vào, cô ta biết rất rõ tính khí của anh.
Xa xa, Diệp Thành đang tản bộ với Dao Nhi, mặt không biểu cảm thốt ra sáu chữ: “Đánh gãy chân, ném xuống núi”.
“Vâng, thưa chủ nhân”.
Tôn