“Ầm ầm…”
Mọi người chỉ nghe thấy âm thanh núi lở và sức mạnh nắm đấm xé toạc không gian, gió gào thét hợp lại, đồng loạt loan truyền ra xung quanh, bụi mù che khuất cả bầu trời. Đừng nói người thường, ngay cả những cường giả Thần Cảnh cũng không thể nhìn thấy rõ chuyện gì đang xảy ra.
Mọi người chỉ thấy Diệp Thành vung nắm đấm đánh một quyền về phía Tiêu Nghĩa Tuyệt. Lúc này, tiếng vang đã ngừng, mọi người mở to mắt nhìn, trong lòng suy đoán: “Rốt cuộc ai thắng?”
Đa số võ sĩ đều không cần tự hỏi, với họ thì chắc chắn Tiêu Nghĩa Tuyệt thắng. Dù gì Tiêu Nghĩa Tuyệt cũng là Huyền Tiên nghìn năm có một, khơi dòng cho võ đạo Hoa Hạ, là người trở thành huyền thoại.
“Huyền Tiên chính là sự tồn tại tương đương thần linh, người phàm vĩnh viễn không thể chiến thắng Huyền Tiên. Vừa rồi, tuy Kiếm Thần chỉ mới tiến vào Huyền Tiên nhưng ông ấy dần dần thông thạo cách kiểm soát sức mạnh của Huyền Tiên thì Diệp Thành hoàn toàn không phải đối thủ!”
Hoạt Phật Lãng Nhật chắp tay trước ngực, miệng cung kính nói.
Dù trong lòng khó chịu thế nào, ngoài miệng lão ta vẫn phải gọi Tiêu Nghĩa Tuyệt là Kiếm Thần như một tiểu bối.
“Không sai, không sai, uy nghiêm của thần tiên, người phàm há có thể tưởng tượng được? Diệp Thành quá tự cao, nếu hắn chịu tĩnh tâm tu luyện thêm vài năm thì không chừng sẽ là đối thủ của Tiêu Nghĩa Tuyệt, nhưng giờ… không phải!”
Những cường giả Thần Cảnh khác đều gật đầu, nhưng trong lòng Lục Tinh Hà lại vô thức sinh ra một tia dao động.
Còn về những hào môn Yên Kinh, hiển nhiên là nghiêng hẳn về phe Tiêu Nghĩa Tuyệt.
“Tiêu lão vô địch!”
“Cái gì mà Tiêu lão, là Kiếm Thần!”
“Kiếm Thần vạn tuế, Kiếm Thần vạn tuế! Có Kiếm Thần ở, sau này nhà họ Tiêu sẽ vĩnh viễn đứng trên đỉnh của Hoa Hạ, nghìn năm không ngã!”
“…”
Đám hào môn Yên Kinh đều tiến đến trước mặt người nhà họ Tiêu, chúc mừng mấy người Tiêu Phúc, trừ người vừa trải qua tình cảnh sinh ly tử biệt, tâm tính hoàn toàn thay đổi – Tiêu Dao vẫn còn giữ được bình tĩnh thì mấy người khác của nhà họ Tiêu đều lộ vẻ mặt sung sướng.
Cuối cùng chỉ còn lại đám phụ nữ của Tần Hồng Sương lẻ loi đứng tại chỗ.
Aokawa Sayuri không nhịn được cơn tức: “Nhà họ Tần kia trước đó còn bảo toàn lực ủng hộ chủ nhân đâu rồi. Kết quả là già còn chưa làm gì, đám trẻ đã chạy tới bên nhà họ Tiêu xun xoe nịnh hót, Tần Tư Long còn chẳng ngăn cản, đúng là quá ghê tởm! Chủ nhân còn chưa thua mà”.
Trong lòng Aokawa Sakura thì lại khinh thường mấy lời này, Tiêu Nghĩa Tuyệt người ta là đường đường là Huyền Tiên, trong mắt người đời, lão ta chính là sự tồn tại tương đương thần linh. Mọi người tất nhiên sẽ muốn làm quen làm thân. Chỉ có Diệp Thành kiêu căng ngạo mạn không biết thu tay khi mọi chuyện chuyển biến tốt, để Tiêu Nghĩa Tuyệt thiếu một ân tình mà vẫn tiếp tục khiêu khích, thậm chí là chủ động khơi mào cuộc chiến, đúng là tự tìm đường chết!
Ngay cả Tần Hồng Sương và Liễu Bích Dao đều lộ vẻ mặt lo lắng, nhìn chằm chằm bầu trời, trong lòng lặng thầm cầu nguyện:
“Tiểu Thành, Tiểu Thành, con phải bình an nhé!”
“Diệp Thành, đồ tồi nhà anh, tôi không cho phép anh thua đâu!”
Mà trong đám đông, người vui sướng nhất không ai khác là Từ Đạc, hắn ta nhảy nhót cười lớn: “Diệp Thành, thằng khốn, cuối cùng mày cũng chết, tiếc là không chết trong tay tao!”
Trận chiến có một không hai này quá kịch tính, khiến cho cảm xúc của Từ Đạc cứ lên xuống không ngừng. lúc này, đầu tóc hắn ta rối tung, trong mắt tràn đầy tơ máu, hàm răng cũng cắn chặt môi chảy máu, trông chẳng khác nào người điên.
Mọi người đang định hùa theo thì bỗng, trên không trung truyền ra tiếng nổ lớn nhất từ đầu trận tới giờ, hệt như tiếng bom nguyên tử phát nổ, một đám mây hình nấm khổng lồ cào mấy nghìn mét xuất hiện giữa trời.
Ngay sau đó, một bóng người mang theo hào quang của ánh trăng rơi thẳng xuống từ bầu trời như thiên thạch rơi xuống, nện mạnh vào thung lũng Hoa Sơn. Lực va đập quá mấy khiến mấy đỉnh ngọn núi nhỏ xung quanh không chịu nổi đều lắc lư sắp sụp đổ.
“Diệp Thành thua rồi!”
Mọi người mừng rỡ nhìn sang thì thấy một bóng người đáp xuống từ không trung. Mái tóc xanh của anh ta tung bay, vẻ ngoài tuấn mỹ như thiên thần, chiến giáp màu vàng trên người như Hải Hoàng xuất thế.
“Diệp Thành?”
Thấy rõ người kia, nụ cười của mọi người đều biến mất, cổ họng như bị bóp chặt.
Toàn bộ hiện trường đều yên tĩnh, không ai lên tiếng. Người từ trên trời giáng xuống lại chính là Diệp Thành?
Vừa rồi, kẻ bị mũi tên ánh trăng kia bắn trúng, rớt vào trong Hoa Sơn chính là Kiếm Thần Tiêu Nghĩa Tuyệt sao?
Tiêu Nghĩa Tuyệt thua sao? Đường đường là Huyền Tiên mà lại thua sao? Điều này sao có thể? Chuyện này không hợp với những gì ghi chép trong sách cổ và tiểu thuyết. Dù lật mọi quyển sách sử, trong suốt nghìn năm qua của Hoa Hạ, chưa ai từng nghe nói người phàm có thể thắng thần tiên.
“Điều này là không thể, Kiếm Thần không thể thất bại!”
Mấy người nhà họ Tiêu liên tục lắc đầu, cuối cùng Tiêu Dao cũng không giữ được sắc mặt bình thản mà bắt đầu lo lắng. Về phần Long Đằng, thành viên của họ như bị sét đánh trúng, gần như không thể tin nổi.
Tiêu Nghĩa Tuyệt trấn giữ Hoa Hạ gần trăm năm, là đệ nhất thiên hạ danh xứng với thực, là thần thoại bất bại.
Hôm nay, thần thoại bất bại này lại thua Diệp Thành.
Mấy người Thất Sát, Phá Quân, Tham Lang quá chấn động, trong đầu vẫn không thể tin nổi đây là thật.
Sáu người của Thương Long Thất Kiếm cũng không nhịn nổi mà bật khóc.
Mà Tiêu Phúc và Tần Sương thì biến thành tia sáng màu đỏ, lao về phía thung lũng Hoa Sơn, tìm hiểu Tiêu Nghĩa Tuyệt còn sống hay chết.
“Diệp, Diệp Thành thắng sao?”
Đại tư tế Eaton khó nhọc hỏi ra
“Kiếm Thần đã thăng cấp Huyền Tiên, có sức mạnh hủy diệt trời đất, thế mà vẫn thua Diệp Thành sao? Đúng là không thể tin nổi, không thể tin nổi. Đây là điều mà trong Bí Lục Phật Kinh không có ghi lại!”
Tuy hai tay Hoạt Phật Lãng Nhật đặt trước ngực nhưng trái tim luôn tĩnh lặng của lão ta lại đang rung động dữ dội.
Còn những Thần Cảnh đều im lặng. Họ mới được chứng kiến cảnh một Huyền Tiên ra đời, sau đó lại thấy Huyền Tiên này bị đánh bại trước mặt mọi người. Điều này khiến trong lòng họ cảm thấy hoang mang. Nếu ngay cả Huyền Tiên cũng bị đánh bại thì thứ họ khó khăn theo đuổi hơn nghìn năm nay, khát vọng được tiến vào cảnh giới kia còn ý nghĩa gì nữa?
Mà bên này, mấy người phụ nữ lại nhẹ nhàng thở phào rồi lớn tiếng gọi.
“Chủ nhân thắng, chủ nhân thắng rồi!”, Aokawa Sayuri vui sướng nhảy nhót, hoan hô luôn miệng.
Tần Hồng Sương và Liễu Băng Dao cũng mừng rỡ, không kiềm nén được cảm xúc. Họ đã rất lo âu, dù rất tin tưởng Diệp Thành nhưng đối thủ là một Huyền Tiên cơ mà.
Đó không phải là người, là thần linh trong truyền thuyết!
Chỉ có Aokawa Sakura sững sờ tại chỗ, vẻ mặt khó tin, cô ta thì thào: “Chuyện này... sao có thể xảy ra?”
Cô ta hoàn toàn không ngờ được Huyền Tiên lại thua Diệp Thành. Sau ngày hôm nay, cả Hoa Hạ, thậm chí là trên Trái Đất này, còn ai có thể đấu lại Diệp Thành?
So với anh ta, sư phụ Ito Musashi của mình đúng là cám!
“Người đàn ông này quá mạnh mẽ...”
Trên mặt Aokawa Sakura xuất hiện nét đỏ ửng, đôi mắt hiện lên tia kiều diễm đầy lẳng lơ, trong lòng cô ta quyết tâm: “Mình nhất định phải giành được anh ta từ tay chị gái, muồn muốn có được sự yêu chiều của người, có được sức mạnh của anh ta!”