“Ha ha, chỉ một tu sĩ Kim Đan sơ kỳ mà thôi, trong quá khứ có mạnh thì đã sao? E rằng năm xưa vào Luyện ngục Vô Gian cũng là ôm chân của thiên nữ Minh Sương, vất vả lắm mới ra được”.
Có đệ tử cảnh giới Kim Đan cao cấp chế giễu. Trong mắt những tinh anh của Bồng Lai Tiên Sơn bọn họ, không đạt đến Kim Đan cao cấp thì tất cả đều chỉ là con kiến. Dù đã tiến vào Kim Đan cao cấp, nhưng chỉ ngưng tụ được kim đan hạ phẩm thì cũng là con kiến.
Chỉ có kim đan trung phẩm và kim đan thượng phẩm mới lọt vào mắt bọn họ.
“Haizz, cứ ngỡ anh ta là thiên tài tuyệt thế tranh vị trí xếp hạng trong bảng Tinh Hà, đáng để theo đuổi, không ngờ chỉ là một người bình thường”.
Một số nữ tu sĩ xinh đẹp quyến rũ khẽ lắc đầu than thở.
Ở giới tu tiên, không chỉ có tiên nữ được người ta ca tụng, mà những nam tu sĩ có thiên phú xuất sắc, có dòng máu đáng kinh ngạc cũng được nhiều nữ tu sĩ xem như thịt trường sinh. Ví như những người đứng đầu bảng Tinh Hà, ai cũng có rất nhiều nữ tu sĩ theo đuổi.
Các nữ tu sĩ xinh đẹp còn không cầu cả đời, mà chỉ cần vui vẻ một đêm, sinh được dòng máu của người đó là đã lời lắm rồi, nói không chừng tương lai còn phát triển thành một thế gia vương tộc.
“Hơn nữa, thiên nữ Ngọc Cơ đã nói đó là anh trai khác họ của Dao Nhi, không cùng dòng máu”, có người nói với hàm ý sâu xa.
Đám đông lập tức lo lắng.
Không cùng dòng máu có nghĩa là hai người có thể kết đôi. Nhất là khi ở trước cửa núi, nhiều người tận mắt nhìn thấy Dao Nhi dựa dẫm vào Diệp Thành. Thế thì đúng là kẻ địch sinh tử của những kẻ có dã tâm và những người mến mộ Dao Nhi.
Chẳng khác gì những nữ tu sĩ theo đuổi thiên tài bảng Tinh Hà, những đệ tử tinh anh của Bồng Lai Tiên Sơn, các thiên tài dòng chính cũng chăm chăm vào Dao Nhi.
“Tuyệt đối không thể để mặc bọn họ!”
“Loại người phàm này làm sao xứng với thiên nữ Chân Long chứ? Không phải nhân vật như Cố Trường Sinh thì cũng phải là người như Tô Hoài Tiên sư huynh mới xứng”.
“Không sai, chúng ta đi kiến nghị với trưởng lão, đuổi hắn ta ra khỏi Bồng Lai Tiên Sơn”.
“…”
Chỉ trong thoáng chốc, Diệp Thành dường như đã trở thành kẻ địch chung của nam tu sĩ ở Bồng Lai Tiên Sơn.
“Tiếc quá, nếu anh ta là anh ruột của Dao Nhi, mang dòng máu Chân Long thật thì tốt biết bao. Dù có gả em gái cho anh ta làm vợ lẽ, thậm chí thêm cả mình, có lẽ gia tộc cũng sẽ đồng ý”.
Hà Vũ khẽ thở dài, chỉ là một sự thay đổi về thân phận, có hay không có dòng máu thôi mà trong nháy mắt đã hóa thành khác biệt một trời một vực.
Đó chính là hiện thực của giới tu tiên.
Mà lúc này, Diệp Thành đã thu xếp ổn thỏa trong Bồng Lai Tiên Sơn theo sự dẫn dắt của Dao Nhi.
Bồng Lai Tiên Sơn, Ngự Long Các.
Nơi này nằm ở giữa sườn núi của Bồng Lai Tiên Sơn, gần với đỉnh núi nhất, do Thiên Công trưởng lão đích thân xây dựng cho Dao Nhi. Cả lầu gác cao trăm trượng, trong đại sảnh có ba mươi sáu cây cột khổng lồ, mỗi cây đều to khoảng một trăm người ôm, bề mặt điêu khắc rồng vàng năm vuốt lượn quanh, tràn đầy khí thế.
Trong Ngự Long Các có rất nhiều thị nữ và hộ vệ, tu vi thấp nhất cũng là Ngưng Đan hậu kỳ.
Trên sàn nhà, từng làn sương mù hình rồng màu vàng vờn quanh. Đó là thiên dược chân long mà Bồng Lai Tiên Sơn tìm về, dược lực của nó tiết ra ngoài, cuối cùng hình thành cảnh đẹp kỳ lạ thế này.
“Xem ra Bồng Lai Tiên Sơn đối đãi với Dao Nhi nhà chúng ta không tệ”.
Diệp Thành cảm nhận linh khí xung quanh, nồng độ linh khí nơi đây cao hơn các mỏm núi bình thường của Bồng Lai Tiên Sơn gấp mười lần, rõ ràng là đã bố trí trận pháp tụ linh thượng phẩm, cao hơn thế giới bên ngoài gấp trăm lần. Người có thiên phú bình thường tu luyện ở đây cũng có thể đạt đến Kim Đan.
Thiên dược chân long, trận pháp tụ linh thượng phẩm.
Chỉ hai thứ này thôi thế gia Thiên Quân bình thường đã không thể có được, đủ để thấy Bồng Lai Tiên Sơn của cải phong phú đến mức nào.
“Bọn họ đúng là không tiếc bỏ vốn liếng ra cho Dao Nhi”.
Diệp Thành khẽ than, điều này có nghĩa Diệp Thành muốn dẫn Dao Nhi đi sẽ không dễ dàng.
Nhưng anh đường đường là Huyền Thần Tiên Đế, sao có thể sợ một tông môn Nguyên Anh nhỏ nhoi chứ, chỉ chớp mắt anh đã ném ý nghĩ này ra sau đầu, quan sát Dao Nhi một cách kĩ càng.
Năm năm không gặp, cô gái áo tím mười hai, mười ba tuổi năm xưa đã trở thành người lớn. Nhất là sau khi dòng máu Chân Long thức tỉnh, vẻ ngoài của Dao Nhi cũng thay đổi, tóc vàng xõa ngang vai, xinh đẹp tuyệt trần, tựa như Long Nữ của Long Cung đến trần gian. Chẳng trách đám đệ tử của Bồng Lai Tiên Sơn không nhận ra thân phận người Hoa tộc của cô bé, tu vi của cô bé cũng đã đạt đến Ngưng Đan đỉnh phong, sắp ngưng tụ kim đan.
“Anh…”
Dao Nhi chớp mắt, trong mắt dường như ngấn nước.
Năm xưa khi cô ấy gặp Diệp Thành, anh mạnh đến mức nào, tràn đầy ý chí thế nào, đè ép Nam Ly Vương, chiến đấu với đại quân tộc Lệ Ma. Dù hiện nay Dao Nhi đã vào Bồng Lai Tiên Sơn, tầm nhìn đã mở rộng hơn nhiều, biết không ít thiên tài đỉnh cao của bảng Tinh Hà cũng có thể làm được, nhưng hình tượng của Diệp Thành vẫn nguyên vẹn trong lòng cô ấy.
Nhưng bây giờ Diệp Thành thế nào?
Khí tức còn chưa đến Kim Đan sơ kỳ, thậm chí còn không bằng cả Dao Nhi.
Hai người đứng cùng nhau, khí huyết trên người Dao Nhi vĩ đại giống như mặt trời, sương mù màu vàng cuồn cuộn, mang theo sự uy nghiêm của chân long tối cao. Còn khí tức của Diệp Thành như có như không, mơ hồ còn mang theo một ít tối tăm u ám, không bằng cả Kim Đan bình thường. Có thể thấy Diệp Thành ở Luyện ngục Vô Gian đã chịu tổn thương lớn thế nào.
“Hu hu, Dao Nhi xin lỗi anh, tại em cứ muốn ra tay, cuối cùng rơi vào cảnh nguy hiểm, suýt chút nữa đã chết. Dao Nhi thật là vô dụng, tất cả đều tại em”.
Dao Nhi nói xong, đôi mắt sưng đỏ, nước mắt rơi xuống.
“Cô bé ngốc”.
Diệp Thành khẽ xoa đầu thiếu nữ, cười nói.
Lúc này, anh đã đạt đến cảnh giới thích gì làm nấy, trở lại nguyên trạng từ lâu. Bây giờ chưa cần thiết để thể hiện thực lực, để tránh làm kinh động mọi người nên anh mới che giấu khí tức của mình mà thôi.
Tiếc là Dao Nhi không hiểu, cứ khóc nức nở. Ân U Liên ở bên cạnh nhịn cười đến mức mặt đỏ bừng.
“Này này, đừng có vượt quá mức, mau buông thiên nữ nhà chúng tôi ra”.
Vài nữ đệ tử Bồng Lai Tiên Sơn nhìn thấy cảnh này thì vội vã tiến đến kéo hai người ra, gắt gao bảo vệ Dao Nhi ở sau lưng cứ như gà mẹ che chở gà con vậy. Bọn họ nhìn chằm chằm Diệp Thành như nhìn dâm tặc.
Bị bọn họ ngắt ngang, Dao Nhi mới thẹn thùng, nín khóc mà chuyển sang cười.
Thấy có người khác ở đây, Diệp Thành cũng kìm chế không hỏi tình hình gần đây của Minh Sương, dự định tìm thời gian thích hợp lại hỏi. Dù sao cách ngày Minh Sương xuất quan cũng còn một khoảng thời gian nữa.
Thế là nhóm Diệp Thành tạm thời ở lại trong Bồng Lai Tiên Sơn đợi ngày Minh Sương độ kiếp.
Bồng Lai Tiên Sơn.
Mỏm núi này cao hơn bảy mươi ba nghìn trượng, diện tích mười dặm vuông, trông như người khổng lồ đội trời đạp đất. Vô số dòng khí hỗn độn lượn quanh, nhìn kĩ mới thấy đó là nguyên khí cuồn cuộn ngưng tụ lại như sương.
Từng pháp tắc như sấm rền giữa đất trời, vang vọng trong Bồng Lai Tiên Sơn. Pháp tắc hiển lộ, đạo tắc khắc ghi. Vô số lầu các tiên gia thấp thoáng hiện lên trong đó. Thỉnh thoảng sẽ có luồng sáng lượn vòng trong Bồng Lai Tiên Sơn. Đó rõ ràng là nữ đệ tử trong Bồng Lai Tiên Sơn đang bay hoặc độn thổ. Mỗi một luồng sáng ít nhất cũng là cảnh giới Kim Đan đỉnh phong.
Nhưng gần đây, ánh sáng đến Bồng Lai Tiên Sơn nhiều hơn thường ngày gấp mấy lần.
Các nữ đệ tử của Bồng Lai Tiên Sơn đều tự hiểu, nguyên nhân có liên quan đến người đang ở Ngự Long Các kia.
Cho đến bây giờ, mọi người đều không rõ người ở trong Ngự Long Các kia tên gì. Bọn họ chỉ nghe tôn giả Bằng và Ân U Liên gọi Diệp Thành là chủ nhân.
Sau nhiều lần nghe ngóng, bọn họ mới biết cái tên khiến người ta chán ghét kia mang họ Diệp!