Nghe Thiên Quân trẻ tuổi kia nói, một lão tổ già nua, làn da toàn thân lấp lánh ánh sáng bảy màu, cũng lạnh lùng nói.
"Đúng vậy".
Tông chủ thay thế của Dược Vương Tông cũng gật đầu.
Lão nhìn như một đứa trẻ bảy tám tuổi, làn da nõn nà như em bé, nhưng khí tức mạnh nhất trong ba người, là lão tổ nhiều tuổi nhất của Dược Vương Tông – Vạn Độc lão tổ.
"Ta đã đánh tiếng với Thiên Yêu Môn và Phi Long Điện, chúng ta sẽ phong bế sơn môn, trốn trong thần trận, xem Diệp Thiên Quân làm gì được ta?", Vạn Độc lão tổ cười khẩy.
Hai lão tổ còn lại cũng gật đầu.
Thần trận là gì?
Pháp trận do Chân Tiên Hợp Đạo dùng thiên đạo pháp lực vô thượng của bản thân để khắc vẽ, là chìa khóa quan trọng để một tông môn Chân Tiên có thể truyền thừa vạn năm. Mấy lần Dược Vương Tông gặp phải kiếp nạn lớn, thậm chí có cường giả thiên ngoại xâm lược, đều nhờ có thần trận bảo vệ.
Chỉ hai ba phù chiếu thần luật đã ép Diệp Thành đến mức như vậy, bọn họ không tin Diệp Thành có thể phá vỡ thần trận.
Các đạo thống Chân Tiên như Thiên Yêu Môn, Phi Long Điện, Phá Thiên Tông đã quyết định sẽ phản kháng đến cùng.
…
Sau khi xuất quan, Diệp Thành lập tức bắt tay vào việc giải quyết mọi việc khi anh không ở dải Ngân Hà. Theo anh thấy, nếu Hoa tộc muốn đứng vững ở dải Ngân Hà, thứ nhất, phải diệt trừ những kẻ địch như năm đạo thống Bán Chân Tiên, tránh cho bọn chúng phản công khi anh bế quan. Thứ hai, phải tự xây dựng căn cơ vững chắc, cao tầng có các tu sĩ cảnh giới cao bảo vệ.
"Vì vậy mình phải khai tông lập phái, thu hút những tán tu tham gia. Nếu không, chỉ dựa vào Tiêu Nghĩa Tuyệt, tôn giả Bằng, và bố mẹ mình thì còn lâu mới đủ".
Đầu óc Diệp Thành xoay chuyển, đã có kế hoạch đại khái.
Diệp Thiên Quân sẽ mở phái Sương Diệp ở thánh địa Lăng Tiêu, chiêu mộ các đại tán tu, thậm chí là đệ tử của các tông môn cũng vẫn dạy như thường, chỉ cần bọn họ thề không phản bội Sương Diệp là được. Đồng thời, Diệp Thành sẽ đích thân giảng đạo, truyền thụ thiên thuật chân chính, thậm chí là tiên pháp.
Tin này vừa truyền ra, cả dải Ngân Hà liền chấn động.
Thiên thuật thì cũng bình thường, chỉ cần có Thiên Quân ngộ đạo thì kiểu gì cũng có thể lưu truyền một ít. Còn tiên pháp là pháp môn của Chân Tiên, cho dù là năm đạo thống Bán Chân Tiên thì cũng là đạo pháp thiếu sót, chỉ có thánh địa Lăng Tiêu còn giữ gìn một ít. Năm đó núi Bồng Lai có được một phần tiên pháp sót lại mà coi như bảo bối, kết quả suýt nữa đã hủy hoại Minh Sương. Nếu không nhờ Diệp Thành ra tay giúp đỡ thì sợ là hiện giờ Minh Sương đã hồn bay phách tán.
“Thật sao? Truyền thụ cả tiên pháp á? Diệp Thiên Quân chém gió chắc”.
“Phải đấy, tôi nghe nói tiên pháp quan trọng nhất của thánh địa Lăng Tiêu là bí mật không truyền thụ. Cho dù các trưởng lão tu luyện thì cũng bị các loại cấm chế trong thức hải phong tỏa, không thể có được. Diệp Thiên Quân lấy tiên pháp từ đâu chứ? Lại còn dám vỗ ngực xưng là ai cũng dạy cho?”
“Mặc kệ đi, anh ta dám dạy thì chúng ta dám học, tiên pháp thì không hy vọng gì, học được chút thiên công thiên pháp là được rồi”.
“…”
Rất nhiều tán tu đều đang bàn tán, nhưng hầu hết bọn họ đều liều lĩnh bất chấp đổ dồn về phía thánh địa Lăng Tiêu.
Dù sao đối với bọn họ, những thứ như thiên thuật thiên công đều bị các thiên tông lớn và các thế gia Thiên Quân lũng đoạn, muốn học một chút vụn vặt cũng là mơ mộng hão huyền. Bây giờ Diệp Thành khai tông lập phái, bọn họ chỉ có giơ hai tay chào đón.
Lúc bắt đầu, chỉ có một số tiểu tu sĩ Ngưng Đan, Kim Đan tìm đến, nhưng rất nhanh đã có Chân Quân Xuất Khiếu ùn ùn kéo đến.
Cuối cùng, thậm chí còn có một Nguyên Anh xuất hiện, tên là Lục Hợp Đồng Tử, là tán tu nổi tiếng ở dải Ngân Hà, sinh ra ở một đại tộc không phải thiên tông, tự mày mò, dần tu đến cảnh giới Nguyên Anh.
“Kính chào Diệp Thiên Quân”.
Lúc đầu, tuy bề ngoài Lục Hợp Đồng Tử tỏ vẻ cung kính, nhưng đáy mắt lại mang theo chút chống đối. Trên người Diệp Thành chẳng có chút khí tức nào, chẳng khác gì phàm phu tục tử, tuy anh ta biết đại danh của Diệp Thành, bề ngoài che giấu rất kĩ, nhưng vẫn mang theo chút bất kính.
Diệp Thành chỉ quay đầu lại nhìn anh ta một cái, mắt lóe lên ánh sáng vàng, Lục Hợp Đồng Tử liền chấn động đến mức quỳ rạp xuống đất.
Khoảnh khắc đó, anh ta chỉ cảm thấy dường như trong đôi mắt của Diệp Thành có một thanh thần binh tuyệt thế chém tới, chém linh hồn của anh ta tan nát. Tu vi mạnh mẽ và các loại pháp bảo bí thuật mà anh ta lấy làm tự hào đều chẳng có chút tác dụng nào.
Từ đó, Lục Hợp Đồng Tử coi như tâm phục khẩu phục, gọi Diệp Thành là sư phụ, nhưng Diệp Thành không chấp nhận.
“Tôi không nhận đệ tử, tán tu ở phái Sương Diệp tôi chỉ mang danh là khách, từ đó có thể vào núi này tu hành, cũng có thể vào Tàng Kinh Các trên đỉnh núi đọc đạo pháp”, Diệp Thành nói.
“Vâng”.
Trong mắt Lục Hợp Đồng Tử lóe lên tia sáng, sau khi suy tính một phen liền gật đầu tỏ ý hữu nghị.
Đã có người đầu tiên thì vị Nguyên Anh thứ hai, thứ ba cũng nhanh chóng xuất hiện…
Thậm chí có một Nguyên Anh thiên ngoại đến từ ngôi sao khác quanh đó, nghe nói chuẩn bị ở lại Địa Cầu, ngưỡng mộ danh tiếng của Diệp Thành nên đến để bái sơn tu luyện.
Những người này Diệp Thành cũng không kén cá chọn canh mà thu nhận hết.
Dù sao chỉ cần vào thánh địa Lăng Tiêu thì tính mạng của tất cả những người này đều nằm trong tay anh. Thời gian này, Diệp Thành cũng không nhàn rỗi, anh tu sửa pháp trận của thánh địa Lăng Tiêu, cải tiến rất nhiều. Tuy đã mất thần trận trung tâm, uy lực giảm mạnh, nhưng sau khi được Diệp Thành bố trí, vẫn dễ dàng trấn giết được mấy Nguyên Anh.
Vào ngày phái Sương Diệp chính thức khai tông.
Khắp núi người đông nườm nượp, vô số tu sĩ từ các nơi trên dải Ngân Hà đến, lão tổ của các thiên tông lớn cũng đích thân đến. Trừ năm đạo thống Bán Chân Tiên ra, hầu như tất cả Nguyên Anh của dải Ngân Hà đều có mặt ở đây.
“Chúc mừng Diệp chưởng giáo”.
Có lão tổ Nguyên Anh chưa từng xảy ra mâu thuẫn với Diệp Thành ôm quyền, mỉm cười lên tiếng.
Diệp Thành cũng mỉm cười gật đầu đáp lại, các lão tổ đưa mắt nhìn sau lưng anh, thấy tôn giả Bằng, Tiêu Nghĩa Tuyệt, năm trưởng lão của thánh địa Lăng Tiêu cùng với bốn năm tán tu mới đến, cộng lại là mười hai Nguyên Anh. Thấy vậy, ánh mắt ai nấy đều đanh lại.
Thực lực lớn mạnh như vậy, không thua kém gì so với thánh địa Lăng Tiêu.
“Lần này uy danh của Diệp chưởng giáo đã thực sự vang khắp dải Ngân Hà, phái Sương Diệp cũng thoắt cái trở thành đệ nhất đại tông đương thời rồi”.
Hồng Liên lão tổ cũng cảm thán, lão nhận được lời hứa hẹn từ chỗ Minh Sương, cuối cùng cũng dám lén lút đến đây.
“Phải đấy, từ nay về sau, các tông ở dải Ngân Hà ta đều lấy Diệp chưởng giáo và phái Sương Diệp làm đầu, có ai dám không phục chứ?”
Lão tổ Hắc Thủy Môn cũng gật đầu. Sau khi bị Diệp Thành hủy thân xác, không biết lão lại lấy một thân xác khác ở đâu, hiện giờ trên khuôn mặt dày đặc quỷ khí lại tỏ vẻ cung kính, khiến người ta nhìn mà tức cười.
Nhưng trừ mấy người bọn họ, các lão tổ khác đều đứng bên cạnh lạnh lùng nhìn.
Rất nhiều lão tổ kính nể Diệp Thành, nhưng lại có tâm trạng phức tạp đối với phái Sương Diệp này, hầu hết các thiên tông đều có thái độ chống lại. Dù sao phái Sương Diệp được lập cũng đồng nghĩa với việc trên đầu mọi người lại thêm một vị Phật lớn, ai muốn điều đó chứ?
Nhất là nhìn dáng vẻ của Diệp Thành có vẻ muốn thống trị các tông của cả dải Ngân Hà, đương nhiên mọi người lại càng phản đối điều này, sở dĩ không lên tiếng phản bác là vì không dám đắc tội Diệp Thành mà thôi. Nhưng cho dù là vậy, thì bầu không khí cũng trở nên lạnh nhạt, khiến đám Hồng Liên Thiên Quân, Quỷ Minh lão tổ vô cùng lúng túng.
Đúng lúc có Thiên Quân thầm cười trộm, đang định xem Diệp Thành trở thành trò cười, thì nhìn thấy Diệp Thành đang ngồi trên cao giữa đại điện đứng dậy, chậm rãi nói.
“Các vị nói đúng lắm, bây giờ tôi quân lâm dải Ngân Hà, Sương Diệp lại càng là đệ nhất đại tông đương thời, nhưng mấy phái nhỏ như Dược Vương Tông, Thiên Yêu Môn lại dựa vào địa thế hiểm trở ngoan cố chống lại, tội đáng giết”.
“Hả, Diệp Thiên Quân, ý cậu là?”, các lão tổ sửng sốt, không ai nói gì, một lúc lâu sau mới có người hỏi.
“Rất đơn giản, giết bọn họ để cảnh cáo thiên hạ”, Diệp Thành lên tiếng, giọng nói thản nhiên.
Mọi người nghe thấy thế thì đều kinh hãi.