Tần Sương bị anh vạch trần ngay tại chỗ, nhưng vẻ mặt vẫn không thay đổi, khẽ cười nói: “Tôi chỉ cảm thấy đứng ra giúp cậu giải quyết sẽ sỉ nhục đến thanh danh của Diệp Võ thần, vì vậy mới đợi cậu giải quyết xong bố con nhà họ Dương rồi mới ra đây”.
Diệp Thành liếc nhìn ông ta, cười nhạt nói: “Ông muốn xem xem bản lĩnh của tôi cao đến mức nào, sau đó mới quyết định nhà họ Tần có nên nhận tôi hay không đấy chứ”.
Tần Sương vội vàng xua tay: “Sao lại thế được, bố tôi luôn thấy áy náy trong lòng, đã có dự định lập cậu làm người thừa kế tương lai của nhà họ Tần. Nhanh nào, theo tôi vào trong đi!”
Nghe được lời này, Diệp Thành khịt mũi xem thường. Mấy lời nói của đám cáo già này mười câu thì cùng lắm anh chỉ tin nửa câu, cất bước đi theo Tần Sương lên núi.
Chỉ còn lại Tần Thư Hoàn đứng sững tại chỗ, cảm giác như bị một gáo nước lạnh giội lên đầu. Vừa rồi cậu ta còn tràn đầy tự tin, nhưng bây giờ, vị trí người thừa kế của nhà họ Tần lại biến thành Diệp Thành rồi sao?
Cậu ta chỉ cảm thấy mình như rơi vào ác mộng vô cùng tận, sao những thứ vốn thuộc về mình chớp mắt đã bị thằng nhóc Diệp Thành chết tiệt kia cướp mất?
Tần Thư Hoàn quên có chọn lọc rằng mình đã âm thầm đối phó Diệp Thành như thế nào, thầm nghiến răng nghiến lợi nói: “Diệp Thành, mày lại dám cướp đi mọi thứ của tao… Tao tuyệt đối sẽ không tha cho mày!”
Chuyện Dương An với Diệp Thành mà nói chỉ là khúc nhạc đệm.
Đám người Diệp Thành đi thẳng một đường, cuối cùng lên đến đỉnh núi Hồng Phong mới nhìn thấy một trang viên khác. Trong trang viên có nhiều biệt thự đứng sừng sững, một căn biệt thự trong số đó mang đậm chất cổ xưa, nằm ở chóp núi Hồng Phong, nhìn xuống toàn bộ Yên Kinh.
Cuối cùng cũng đã đến nhà họ Tần ở Yên Kinh!
Một người phụ nữ xinh đẹp mặc áo đỏ đứng ở trước cửa đợi bọn họ. Nét mặt người phụ nữ tràn đầy căng thẳng, không phải Tần Hồng Sương thì là ai?
Ông cụ Tần vốn dĩ để Tần Hồng Sương xuống núi đón con trai mình, nhưng bà ấy lại hồi hộp và sợ hãi không thôi, sợ con trai không nhận mình nên mới để anh cả đi thay.
Nhìn thấy Diệp Thành, Tần Hồng Sương vô cùng kích động, trong mắt đong đầy nước mắt, không kìm được lên tiếng: “Tiểu, Tiểu Thành”.
Diệp Thành thì lại bình tĩnh, hờ hững gật đầu, nhưng không nói gì.
Thấy vậy, Tần Hồng Sương rơi nước mắt, Tần Sương cũng âm thầm thở dài. Quả nhiên nỗi oán hận của Diệp Thành với nhà họ Tần sâu hơn những gì mọi người tưởng tượng, ngay cả mẹ đẻ của mình mà cũng không muốn nhận.
Thật ra trong lòng Diệp Thành không bình tĩnh được như vẻ bề ngoài, sao anh lại không muốn nhận mẹ ruột của mình chứ? Chí ít trong khoảng thời gian tiếp xúc với Tần Hồng Sương, anh có thể cảm nhận được tình cảm của mẹ dành cho mình là thật.
Nhưng Diệp Thành biết nhà họ Tần gọi mình tới chắc chắn không chỉ đơn giản là nhận người thân, bữa cơm ngày hôm nay gọi là Hồng Môn Yến cũng không quá.
Cho nên anh sẽ không thể hiện tình cảm của mình đối với mẹ ra ngoài, tránh bị bọn họ nắm được điểm yếu.
Thấy Diệp Thành tỏ ra lạnh nhạt, em gái thì khóc lóc không ngừng, Tần Sương không khỏi thở dài, lên tiếng giảng hòa: “Mọi người mau vào trong đi, ông cụ đang chờ cậu ở bên trong đó”.
Cuối cùng Diệp Thành lén nhìn mẹ mình đang không ngừng khóc lóc qua khóe mắt, hơi nhíu mày, sau đó sải bước lên phía trước, đẩy cửa chính ra.
Trong đại sảnh, một ông già tóc bạc không giận mà uy ngồi trên bộ ghế sofa kiểu cổ. Ông già đã gần tám mươi nhưng vẫn cực kỳ uy nghiêm, tựa như trưởng bối của gia tộc lớn thời cổ đại.
Đứng sau lưng ông ta là một người phụ nữ trung niên trang điểm lộng lẫy. Hai người này chính là Tần Tư Long và Tần Tuyết Dung.
Thấy Diệp Thành vào cửa, ông cụ ngẩng đầu lên, ánh mắt tĩnh lặng như giếng cổ hơi dao động. Diệp Thành cũng không tỏ ra yếu thế, đối đầu không khoan nhượng, ánh mắt hai người chạm nhau như tóe ra tia lửa.
Tần Tuyết Dung chứng kiến cảnh này bất mãn nói: “Tiểu Phàm, cậu đang nghĩ gì vậy? Còn không mau chào ông ngoại và dì?”
Mặc dù trong lòng không thoải mái, nhưng ông cụ Tần đã lên tiếng thì Tần Tuyết Dung cũng không dám làm gì lỗ mãng. Dù cho trong lòng không biết đã mắng Diệp Thành bao nhiêu câu, nhưng bên ngoài vẫn phải gọi Tiểu Phàm một cách thân thiết.
Thế nhưng Diệp Thành lại không hề quan tâm đến bà ta, chỉ lạnh nhạt gật đầu với Tần Tư Long, nói: “Chào ông Tần”.
Về phần Tần Tuyết Dung, Diệp Thành không hề liếc mắt tới một cái, xem như không khí.
Anh vừa nói ra lời này, mọi người trong đại sảnh lập tức biến sắc.
Trong mắt anh trai của Tần Tuyết Dung là Tần Chí Cường lóe lên sự bất mãn. Tần Tuyết Dung tức giận đến mức run cả người, siết chặt chiếc vòng tay mà mình thích nhất đến biến dạng. Còn Tần Thư Dao có duyên gặp Diệp Thành một lần nhìn thấy cảnh này thì mở to mắt, không dám tin.
Trong đại sảnh, chỉ có Diệp Thành nổi bật, ánh mắt cao ngạo.
Người nhà mẹ đẻ, dòng máu thân thích, nhà giàu Yên Kinh gì đó… ở trong mắt anh chỉ là mây khói thoảng qua. Mặc cho các người có trăm nghìn mối quan hệ, máu mủ ruột thịt gì với tôi, tôi cũng không nhận các người!
Đối với Diệp Thành đã tu tiên mấy chục nghìn năm ở kiếp trước mà nói, tình thân gì đó đều đã không còn quan trọng.
Kiếp trước, vì anh đã độ kiếp Tiên Đế nên tuổi thọ tính bằng triệu năm. Còn người phàm sống trăm năm đã hóa thành bụi đất, so với người tu tiên thì nó đã là hai tầng sinh mệnh không cùng cấp bậc.
Về phần máu mủ các loại, người tu tiên đổi thân xác tu luyện lại, chuyển sang cơ thể mới đơn giản như ăn cơm hít thở. Ngay cả việc dùng linh bảo tạo lại cơ thể mới như Na Tra, hoàn toàn từ bỏ cơ thể xác thịt bố mẹ cho cũng là bình thường.
Cho nên Diệp Thành sống lại chỉ quan tâm đến những người tốt với mình, hoặc là những người kiếp trước mình áy náy muốn bù đắp.
Những người như bố, mẹ, Hạ Vũ Đình, Liễu Băng Dao mới là người anh thật sự để tâm. Còn những người khác ở Diệp gia trang hay đám người ở nhà họ Tần này đều chẳng khác gì loài sâu kiến trong mắt anh.
Tần Chí Cường nhíu mày, tức giận nói: “Tiểu Phàm, cậu gọi kiểu gì đấy. Đây là ông ngoại và dì của cậu!”
Diệp Thành lạnh nhạt liếc nhìn ông ta, thờ ơ hỏi: “Ông là ai?”
Dù Tần Chí Cường rất điềm tĩnh khôn ngoan cũng suýt chút nữa biến sắc, vẻ mặt bình tĩnh thờ ơ của Diệp Thành rõ ràng đang truyền đạt cho bọn họ một tin tức thế này:
Tôi không có ý định nhận các người!
Nếu đổi là ở nơi khác, e rằng Tần Chí Cường đã nổi giận. Nhưng lúc này ở trước mặt Tần Tư Long, ông ta lại không dám lỗ mãng, chỉ có thể lạnh lùng nói: “Tôi là cậu của cậu, Tần Chí Cường”.
“Ông không xứng”.
Diệp Thành nói xong cũng không nhìn đến Tần Chí Cường bị chọc tức run rẩy cả người, mà nhìn sang Tần Tư Long đang ngồi ở ghế chủ nhà.
Dù Diệp Thành ngang ngược là vậy, Tần Tư Long vẫn ngồi yên trên ghế sofa, không nói lời nào, sắc mặt bình tĩnh, trong mắt không nhìn ra được một chút dao động nào. Không hổ là lão cáo già che giấu rất giỏi, ngay cả người là Tiên Đế như mình cũng không nhìn thấu ông ta nghĩ cái gì.
Nhưng Diệp Thành không hề để tâm.
Cho dù suy nghĩ của Tần Tư Long sâu tựa biển thì đã thế nào? Trước sức mạnh tuyệt đối vẫn không thể chống đỡ nổi một đòn. Kiếp trước, người chinh chiến vạn giới, khiến các chư tiên cúi đầu không phải là Gia Cát Thanh Vân hay Trí Kế lão nhân gì đó, mà là Diệp Thành này!
Một Diệp Thành lấy sức mạnh thắng kỹ xảo, đường đường chính chính áp đảo chúng sinh!
Tần Tuyết Dung không dám nổi giận với Diệp Thành, chỉ có thể quay đầu sang nói với Tần Hồng Sương: “Chị hai, con trai chị có thái độ như thế với người lớn chúng ta đấy à?”