Chương 472: Chân Quân?
“Diệp đạo hữu, đây chỉ là hiểu lầm…”
Một người cấp cao đứng dậy, đang muốn giải thích thì lại thấy Diệp Thành búng ngón tay, một luồng sáng trắng bắn ra, xuyên qua giữa trán vị cấp cao đó, giết chết ông ta ngay tại chỗ.
“Phó đường chủ Trần?”
Mọi người lập tức kinh hãi, tuy phó đường chủ Trần tu vi không cao nhưng cũng là tu sĩ cảnh giới Tu Thể, trên người có pháp khí phòng ngự, thế mà không đỡ nổi một chiêu của người kia. Tu vi của thằng nhóc này cũng cao thật đấy.
Đường chủ Chu Đan Đường co giật cơ mặt, cất giọng lạnh lùng: “Diệp đạo hữu, Chu Đan Đường của tôi là một trong số ít các thương hội lớn ở quần đảo Nam Ngọc. Cao thủ Ngưng Đan nhiều như mây, năm đặc sứ trấn áp năm phương, Tổng đường chủ còn là cao thủ cảnh giới Xuất Khiếu. Lẽ nào cậu thật sự muốn đối địch với Chu Đan Đường tôi?”
“Ồn ào!”
Diệp Thành trở tay, đánh nát người Đường chủ Chu Đan Đường.
Người này là nhân vật rất có sức ảnh hưởng ở thành Nam Ngọc, trò chuyện vui cười với tộc trưởng của các gia tộc tu tiên lớn, thế mà lại không chống đỡ nổi một giây đã hóa thành một đống thịt nhão.
“Xoẹt!”
Thời khắc này, ngay cả ông Chu cũng cực kỳ hoảng sợ. Đường chủ Chu Đan Đường có thể đứng đầu một phân đường thì tốt xấu gì cũng có tu vi cảnh giới Ngưng Đan, trên toàn thành Nam Ngọc cũng có thể xếp vào hàng một trăm cao thủ đứng đầu, thế nhưng lại bị Diệp Thành giết chết như giết gà, thật khiến người ta sợ hãi.
Tuy nhiên, trong đại sảnh lúc này có một người không những không sợ, mà ngược lại còn cảm thấy phấn khích.
“Không ngờ đạo hữu lại là cao thủ cảnh giới Kim Đan, trước kia tôi đã nhìn lầm rồi”.
Đặc sứ vẫn ngồi yên trên ghế, hai tay ma sát lưng ghế, ánh mắt phát sáng: “Xem ra Thần Chiếu Đan thật sự là từ tay đạo hữu mà ra. Nói như vậy chẳng lẽ đạo hữu còn là một đại sư luyện đan?”
Ông ta vừa dứt lời, xung quanh liền nổi lên xôn xao. Một cao thủ Kim Đan trẻ tuổi đã khiến mọi người nể sợ, nhưng đó còn chẳng là gì so với một đại sư luyện đan.
Đại sư luyện đan là danh xưng của những luyện đan sư vô cùng xuất sắc trên con đường luyện đan, có thể luyện ra linh đan thượng phẩm, hay thậm chí là những viên đan gần với bảo đan. Mỗi một vị đại sư luyện đan không những là cao thủ trên lĩnh vực luyện đan, mà còn là cường giả Kim Đan, thuật khống chế lửa vô cùng tuyệt diệu.
Mặc dù cuối thời Tang linh khí suy kiệt, dẫn đến gần nghìn năm nay chưa xuất hiện đại sư luyện đan, nhưng dù sao truyền thừa vẫn còn. Hơn nữa, quan trọng là ở Hoa Hạ, Đông y luôn có người kế thừa, rất nhiều phương pháp luyện đan đều được lưu giữ hoàn hảo.
Mấy năm gần đây linh khí khôi phục, không ít tông môn dựa theo sách cổ, kết hợp với truyền thừa Đông y cũng tự tìm tòi ra được phương pháp luyện đan.
Ngày nay, bất cứ một tu sĩ nào biết luyện đan cũng sẽ được những tông phái, gia tộc đỉnh cấp chào đón, địa vị không thua kém cao thủ cảnh giới Xuất Khiếu.
Thanh niên ở trước mắt là đại sư luyện đan thật sao?
Ông Chu cũng hết sức ngạc nhiên, ông ta chỉ suy đoán mà thôi, không ngờ lại đoán đúng.
“Phải thì sao?”
Diệp Thành không biểu lộ cảm xúc, tiến tới từng bước không dừng lại. Bản lĩnh của anh há lại chỉ dùng một từ đại sư luyện đan là có thể hình dung?
“Nếu là đại sư luyện đan thật thì những việc trước kia chỉ là hiểu lầm. Đường chủ Chu Đan Đường dám cấu kết với nhà họ Bách, xúc phạm một vị đại sư luyện đan là tự tìm cái chết. Diệp đại sư giết ông ta, Chu Đan Đường sẽ không truy cứu, không chỉ như vậy mà chúng tôi cũng sẽ bồi thường cho cậu một trăm nghìn linh thạch, gửi lời xin lỗi đến Diệp đại sư”.
Đặc sứ nghiêm túc nói: “Có thể đại sư không biết thân phận của tôi, tôi là một trong năm đặc sứ của Chu Đan Đường - đặc sứ Nam Ngọc, nhận mệnh lệnh của Tổng đường chủ toàn quyền phụ trách những việc về luyện đan. Một đại sư trẻ tuổi như Diệp đại sư đây chính là người mà Chu Đan Đường mong mỏi, chỉ cần đại sư đồng ý gia nhập Chu Đan Đường, mọi điều kiện đều có thể thông qua. Dù là công pháp thần thông cấp Kim Đan cũng chỉ cần cậu nói một câu…”
Ông ta nói ra lời này, không biết có bao nhiêu người sáng mắt lên.
Công pháp cấp Kim Đan và công pháp thần thông cấp Kim Đan là hai khái niệm khác nhau hoàn toàn. Chỉ những tông môn danh môn và vương tộc Nam Ly mới nắm giữ những công pháp đó, còn công pháp trong tay những tán tu khác đa số đều có cấp bậc rất thấp, cho dù tu thành Kim Đan cũng chẳng thể nào nắm giữ thần thông.
“Ông nói đủ chưa?”
Diệp Thành đột nhiên mỉm cười hỏi.
“Ý của Diệp đại sư là?”
Vẻ mặt đặc sứ cứng đờ, theo bản năng đánh hơi được mùi nguy hiểm.
“Nói đủ rồi thì chết đi!”
Diệp Thành bình tĩnh nói, tay khẽ sượt qua nhẫn không gian. Kiếm Tru Tinh bay vọt ra, hóa thành ánh kiếm màu vàng lượn vòng quanh bầu trời, chém đầu tất cả tám vị lãnh đạo cấp cao có mặt tại đây. Ánh kiếm tung hoành khắp trời, chiếu cả phòng trở nên lạnh lẽo, trừ ông Chu ra thì không ai tránh khỏi.
“Muốn chết!”
Đặc sứ lập tức nổi giận, ông ta là một trong năm đặc sứ của Chu Đan Đường, dưới một người trên vạn người ở Chu Đan Đường. Mặc dù ông ta không chuyên về chiến đấu nhưng tu vi cũng là cảnh giới Kim Đan, lại còn được truyền Phần Thiên Luyện Nhật của Tổng đường chủ, lửa thần phun ra là có thể đun sôi biển Thiên Phần.
“Ầm!”
Một màn lửa màu vàng bỗng nhiên bốc lên từ trên người đặc sứ. Ông ta được bao phủ trong ngọn lửa mãnh liệt, tựa như thần ma chuyển thế, một con phượng hoàng khổng lồ xuất hiện đằng sau lưng. Khí tức hung tàn đáng sợ tăng vọt điên cuồng, chỉ trong nháy mắt đã xuyên thủng đại sảnh, chạy thẳng lên chín tầng trời.
Một vị tu sĩ cảnh giới Kim Đan ra tay hết sức sẽ có uy lực đáng sợ biết chừng nào, sức mạnh đủ để làm đổ sụp một ngọn núi cao nghìn mét. Gần như chỉ chốc lát sau sẽ kinh động toàn thành Nam Ngọc, tất cả mọi người đều sẽ biết có cao thủ cảnh giới Kim Đan bùng nổ chiến đấu. Đến lúc đó, thành chủ của thành Nam Ngọc chắc chắn sẽ phái Ân U Liên đến tra xét, thằng nhóc này có lợi hại đi chăng nữa cũng có thể mạnh hơn Kim Đan đỉnh phong được sao?
“Trấn!”
Đặc sứ kêu gào, nhưng đã muộn. Kiếm Tru Tinh cắt ngang không khí trong chớp mắt, một nhát kiếm chém cả người và hồn phách của ông ta thành hai nửa. Sau đó, Diệp Thành búng ra một ngọn lửa đen, đốt thi thể ông ta thành tro.
Vị đặc sứ này của Chu Đan Đường là tu sĩ cảnh giới Kim Đan, cứ vậy mà chết ở trong thành Nam Ngọc hẻo lánh, không ai hay biết.
Cuối cùng chỉ còn lại ông Chu đang run rẩy, từ khi Diệp Thành tiến vào đến khi đặc sứ bị xử tử chỉ mới qua một phút, nhưng đối với ông ta mà nói lại dài hơn cả mười năm. Ông ta nhìn về phía Diệp Thành với thái độ cực kỳ kính nể, không dám tưởng tượng.
“Chân Quân… Thanh niên này lại là một vị Chân Quân?”
- ------------------