Chương 814: Nhiều Thế Lực Ra Tay
"Điền Khởi Văn, Diệp Thành chưa tu hành, còn chưa từng tập võ, hay là thôi bỏ qua đi".
Phong Linh chợt nhíu mày, nói xen vào.
Vừa nãy cô ta liên tiếp đánh bại mấy nữ tu cùng lứa, thậm chí còn giao đấu hai chiêu với Trình Hưng, dáng vẻ hiên ngang đó khiến mọi người hoan hô không ngớt.
"Không sao, tôi không dùng bất cứ chân khí nào, càng không dùng pháp thuật, chỉ dùng chiêu thức tay không, chỉ là chỉ dẫn người anh em này một chút thôi, không làm anh ta bị thương đâu", Điền Khởi Văn nở nụ cười hòa nhã.
Nhưng Phong Linh nhíu mày, cứ cảm thấy dường như hắn không có ý tốt.
"Bảo anh ta đi lên đi chị Phong Linh, đâu thể bảo vệ anh ta mãi được.
Lớn từng này rồi, thậm chí còn chưa tập võ, vừa hay để Điền Khởi Văn chỉ dạy anh ta", Trình Xảo Xảo đứng bên cạnh khuyên bảo.
Những người khác đều phụ họa khiến Phong Linh khó xử, cô ta nhìn Diệp Thành.
Một bên là bạn bè, một bên là khách quý mà mẹ nuôi coi trọng nhất, Phong Linh khó mà lựa chọn.
Hơn nữa cô ta cũng không tin Điền Khởi Văn dám làm Diệp Thành bị thương trước mặt bao nhiêu người như vậy.
"Người anh em, đến đây đi, không sao đâu".
Nụ cười của Điền Khởi Văn càng trở nên hòa nhã, khiến người ta cảm thấy hắn tràn đầy thiện ý.
"Muốn giao đấu cọ xát với tôi?".
Diệp Thành kinh ngạc, cứ như nghe thấy điều khó tin nhất trên thế gian.
"Phải, yên tâm đi, tôi bảo đảm sẽ không dùng bất cứ võ công và pháp thuật gì, chỉ sử dụng quyền thuật phổ thông nhất trên đường phố thôi.
Đây là thứ chuyên dùng cho người già và trẻ con rèn luyện thân thể, đừng nói là ngay cả cái này anh cũng chưa học nhé", Điền Khởi Văn nói ra vẻ có ý tốt.
"Thật sao, vậy bị thương thì làm thế nào?", Diệp Thành truy hỏi.
"Yên tâm đi, bảo đảm sẽ không làm anh bị thương một sợi lông tơ nào", Điền Khởi Văn vỗ ngực bảo đảm.
"Hay là thôi đi".
Diệp Thành lắc đầu.
Đường đường là Huyền Thần Tiên Đế mà lại đi giao đấu với một tu sĩ cảnh giới Trúc Cơ, Diệp Thành thực sự không có mặt mũi nào mà làm như vậy.
Hơn nữa anh rất sợ mình lỡ nặng tay khiến Điền Khởi Văn chết.
Người có tu vi cảnh giới Trúc Cơ như hắn, Diệp Thành không chừng có thể thổi chết hàng trăm hàng nghìn tên.
"Không sao, tới đi", Điền Khởi Văn vẫn khuyên.
Nhưng Diệp Thành chỉ lắc đầu, đến cuối cùng, những người bên cạnh cũng không nhìn nổi nữa.
"Phong Linh, bạn cô chẳng hiểu nhân tình thế thái gì cả.
Điền Khởi Văn đã nhiệt tình như thế rồi, nói muốn chỉ dạy cho anh ta đôi điều, thế mà anh ta vẫn không chịu".
Một nữ tu dáng người mảnh mai, trang điểm tinh xảo nhíu mày nói.
"Phải đấy.
Chị Phong Linh, tên nhóc này nhát gan thật, Điền Khởi Văn đã bảo đảm sẽ không làm anh ta bị thương mà anh ta cũng không dám lên", Trình Xảo Xảo cũng bĩu môi.
Ánh mắt nhiều người lộ ra sự khinh thường.
Thời đại bây giờ tôn sùng nhất là anh hùng và cường giả.
Cho dù không đánh lại được cũng phải đứng lên đánh cho xong trận.
Ngay cả tên mập như Trương Đại Hàn cũng coi thường cái chết, người nhát gan tới nỗi không chịu lên đài như Diệp Thành vô cùng hiếm gặp.
Mọi người tuy không nói gì nhưng trong lòng đã lặng lẽ gạch Diệp Thành khỏi danh sách những người nên làm quen.
Cô gái mặc sườn xám nhìn Diệp Thành vẫn đang lắc đầu, trong lòng khẽ than.
"Tên này e là không biết, làm thế này là đã tự chặt đứt con đường vào giới thượng lưu của tỉnh Tô Bắc rồi".
Nhưng không ai nói chuyện này với Diệp Thành cả.
Đến cuối cùng, ngay cả Điền Khởi Văn cũng cảm thấy mất hứng, liền cười lạnh rồi lắc đầu, không quan tâm đến Diệp Thành nữa mà tìm người khác.
Lần này Diệp Thành hoàn toàn lẻ loi hiu quạnh, trừ Trương Đại Hàn thì không ai thèm hỏi han nữa.
"Anh bạn à, cái này....haizz!"
Ngay cả Trương Đại Hàn cũng vỗ vai anh, không nói nên lời.
Diệp Thành chỉ cười, không hề để tâm, anh đâu có coi lũ tép riu này ra gì?
Mà lúc này, dưới tòa nhà Thế Mậu Thiên Tứ, có một nam một nữ đang bước xuống khỏi chiếc xe Limousine xa hoa có thiết kế giọt nước.
Người đàn ông khoảng hơn ba mươi tuổi, mặc đồ võ giả, điêu luyện lão làng, cử chỉ hành vi đều tỏa ra sự sắc bén, trông như loài hổ báo.
Mà người phụ nữ thì yêu kiều uyển chuyển, da trắng như tuyết, khuôn mặt đẹp nghiêng nước nghiêng thành.
Tay người phụ nữ đó có đeo một cái vòng ngọc phỉ thúy quý giá tỏa sáng lấp lánh, đó là một pháp khí.
Họ xuống xe, tất cả ánh hào quang đều hội tụ trên người họ.
Ông chủ của tòa nhà Thế Mậu Thiên Tứ vội vàng chạy tới nghênh đón.
Người đàn ông là gia chủ bây giờ của nhà họ Trình, Trình Hồng Quang.
Người phụ nữ là người đẹp hàng đầu của tỉnh Tô Bắc, Kỷ Hoa Linh của nhà họ Kỷ!
"Ôi, Hồng Quang, sao anh lại tới đây rồi? Đúng là rồng đến nhà tôm, rồng đến nhà tôm!"
Ông chủ của tòa nhà Thế Mậu Thiên Tứ vội vàng lên tiếp đón.
Hắn cũng được coi là một nhân vật tầm cỡ của tỉnh Tô Bắc, nhưng trước mặt những tu sĩ thực sự này thì hắn lại chẳng là gì.
Khí tức trên người Trình Hồng Quang rất khiêm tốn, nhưng lại sâu thẳm như biển, cử chỉ như hòa vào làm một với trời đất, hiển nhiên đã đến cảnh giới Ngưng Đan, cách Kim Đan có nửa bước.
Những người có địa vị cao của tỉnh Tô Bắc đi theo cùng xung quanh thấy Trình Hồng Quang thì đồng tử đều co rụt lại, hiện vẻ kính sợ, vô cùng cung kính đối với cây cột trụ chống trời của nhà họ Trình này.
"Lần này do có việc gấp, có liên quan đến việc cơ mật vô cùng quan trọng, nếu không thì tôi cũng không dành thời gian ra được".
Trên khuôn mặt nghiêm túc của Trình Hồng Quang cũng không khỏi lộ ra ý cười.
Thế hệ trẻ của tỉnh Tô Bắc năm đó đã đi lên một nơi càng cao hơn.
Tuy các thế gia như nhà họ Thẩm, nhà họ Tào đã đi xuống theo sự mất tích của Tào Hinh Toàn, Thẩm Minh Nhan, nhưng nhà họ Đặng, nhà họ Kỷ, nhà Họ Trình lại bật lên, Hoa Đông bây giờ đang là thế chân vạc.
Việc cơ mật?
Ông chủ đó vô cùng biết điều không hỏi thêm mà quay mặt đi nhìn cô gái đeo kính đen, tay đeo pháp khí cười nịnh nọt: "Đây chính là cô Kỷ xinh đẹp hàng đầu tỉnh Tô Bắc đúng không.
Nhân vật xinh đẹp tựa thần tiên lại đến cái nơi nhỏ bé này của tôi, tôi thật lấy làm vinh hạnh, mời cô vào trong".
"Ừm", Kỷ Hoa Linh khẽ gật đầu.
Kỷ Hoa Linh có vẻ hơi ngạo mạn, nhưng kể cả ông chủ đó cũng không ai dám nói gì.
Cô ấy không chỉ có địa vị cao hơn họ mà thực lực cũng sâu không lường được, vượt xa người bình thường.
"Đi, vào rồi nói tiếp".
Đám người đi vào tòa nhà Thế Mậu Thiên Tứ, lên thẳng tầng một trăm.
Sau khi đi vào, ông chủ tòa nhà nhanh chóng bắt đầu các thao tác phòng trộm kỹ thuật cao, cuối cùng lại cẩn thận lấy ra một tấm thẻ ngọc, khởi động một màn sáng màu xanh lục nhạt, sau đó mới thận trọng nói:
"Hồng Quang là trụ cột của nhà họ Trình, mấy năm chưa chắc đã gặp được một lần.
Lần này anh và cô Kỷ đến đây ắt hẳn phải có chuyện gì lớn lắm đúng không".
Ông chủ này tuy là người bình thường nhưng lại là bạn từ nhỏ của Trình Hồng Quang.
Hắn có thể đi đến ngày hôm nay ở tỉnh Tô Bắc đều là do có sự che chở của nhà họ Trình.
Trình Hồng Quang nhìn cô gái đeo kính đen rồi gật đầu.
"Mục đích mà chúng tôi đến..."
Trình Hồng Quang nhìn Kỷ Hoa Linh, Kỷ Hoa Linh tháo kính đen xuống để lộ ra khuôn mặt vừa giận vừa vui, nghiêng nước nghiêng thành.
"Vì chuyện xảy ra ở núi Hồng Phong của Yên Kinh trước đó không lâu".
"Là chuyện thần tiên trên núi Hồng Phong sao, tất nhiên tôi cũng biết.
Mấy ngày trước trên mạng đồn ầm lên, nói người đó là một Chân Quân Kim Đan lánh đời hoặc là cao thủ của Sương Diệp lâu trở lại".
Ông chủ đó còn đang thấy lạ, nhưng dường như nghĩ tới điều gì đó mà chợt biến sắc: "Có phải mọi người nghi ngờ thần tiên trên núi Hồng Phong chính là Diệp...".