Khi một đám cường giả nhảy vào trong khe núi, Joyce và Hoạt Phật Lãng Nhật, Chiến Lang Vương lại lùi về sau một bước, đứng ở cửa khe núi. Họ chậm chạp di chuyển, vừa đi vừa quan sát cảnh tượng kỳ lạ chung quanh.
“Bây giờ e là đã bắt đầu mâu thuẫn rồi!”
Joyce lại đi tới, hời hợt nói: “Dù Diệp Thành có danh tiếng hiển hách ở phương Đông nhưng với người phương Tây, người ta cũng chỉ biết đến cậu ta qua lời đồn mà thôi, người thật sự gặp bản lĩnh đáng sợ đã ít nay còn ít hơn”.
Hoạt Phật lãng Nhật cười nói: “Đúng vậ, huống chi còn có sự cuốn hút của Thiên Mệnh Linh Tuyền, dù trong lòng kiêng dè, họ vẫn sẽ anh dũng tiến lên!”
Joyce cười đáp: “Đâu có đâu có, không phải là nhờ Chiến Lang Vương công chính liêm minh, quyết đoán dâng ra vùng đất quý mà mình phát hiện, chúng ta mới tạo được cái bẫy rập này khiến Diệp Thành mắc câu sao!”
Chiến Lang Vương vội nói: “Đại giáo chủ cứ đùa, có thể dốc sức phục vụ cho Huyết Ma đại nhân là vinh hạnh cả đời của tôi, nhưng không biết…”
Joyce cũng biết trong lòng hai người này nghĩ gì nên cười nói: “Hai người cứ yên tâm, chỉ cần lần này tiêu diệt được Diệp Thành, tôi nhất định sẽ báo cáo công lao của hai vị cho Huyết Ma đại nhân, thỉnh ngài ấy truyền dạy phương pháp trường sinh bất lão cho hai người!”
Hai người kia nghe thế thì vui mừng quỳ dưới chân Joyce, cung kính nói: “Cảm tạ Đại giáo chủ dìu dắt!”
Nếu Diệp Thành nghe thấy, sợ là anh cười thành tiếng mất. Không nói tới việc Huyết Ma hoàn toàn chẳng biết gì về trường sinh bất lão mà dù có biết, còn dốc lòng truyền dạy thì chẳng lẽ phương pháp trường sinh bất lão lại dễ học vậy sao?
Còn tên Chiến Lang Vương ngu si kia nữa, rõ ràng chỉ biết được Thiên Mệnh Linh Tuyền gì đó mà hoàn toàn chẳng hay gì về Bích Huyết Chân Linh Thất Diệp Hoa quý giá. Nếu anh có được thứ đó, đừng bảo là luyện đan, chỉ dùng trực tiếp thôi thì cũng có thể đột phá tới cảnh giới Huyền Tiên rồi, so với việc ngồi ngang hàng với Huyết Ma thì chẳng phải là thứ này tốt hơn sao?
Mà Joyce vẫn không nhanh không chậm mà nói: “Kế sách này tuyệt diệu ở điểm là dùng thông tin về Thiên Mệnh Linh Tuyền để dụ dỗ những cường giả Thần Cảnh đến rồi tóm gọn một mẻ!”
“Đám người kia vốn rất ít khi tới Hoa Hạ, ngược lại rất rõ uy nghiêm của Huyết Minh nên nửa tin nửa ngờ đối với chuyện Diệp Thành giết chết các Hắc y giáo chủ. Tôi còn tỏ vẻ đó chỉ là tin vịt, nhất định họ sẽ vô thức tin tưởng tôi thôi. Mà lúc này, nếu có hai cường giả phương Đông có “uy tín” bước ra bác bỏ tin đồn, tỏ vẻ chuyện này không hề xảy ra thì dù họ không tin thì cũng phải tin”.
“Có câu “Ba cây chụm lại nên hòn núi cao” mà, câu này là đang nói chúng ta đấy. Hơn nữa, gặp được Thiên Mệnh Linh Tuyền, lòng tham trỗi dậy, họ càng thêm tin tưởng rằng Diệp Thành chỉ là kẻ miệng hùm gan sứa”.
Hoạt Phật Lãng Nhật chắp tay trước ngực, giữa hai hàng chân mày là tia đắc ý, dù làm gì cũng không biến mất.
Ngược lại, vẻ mặt Chiến Lang Vương lại rất nghiêm túc, lão ta nhíu mày nói: “Đại giáo chủ, không phải tôi nghi ngờ ông nhưng mà... tuy lần này có nhiều Thần Cảnh, thực lực cũng mạnh hơn so với vụ bảy Hắc y giáo chủ bao vây tấn công Diệp Thành, nhưng… làm thế thì thật sự bắt được cậu ta sao?”
Nhắc tới việc này, dù là Chiến Lang Vương hay Hoạt Phật Lãng Nhật, sắc mặt đều thay đổi, dù sao thực lực mà Diệp Thành thể hiện ra cũng quá khủng khiếp.
Ngày đó trên đỉnh Hoa Sơn, họ tận mắt chứng kiến một kiếm ngưng tụ sức mạnh trăm năm của Tiêu Nghĩa Tuyệt bị Diệp Thành dễ dàng đỡ được, dù cuối cùng đã đột phá Thần Cảnh nhưng vẫn thua trận chỉ bởi một chiêu.
Joyce bình tĩnh nói: “Hai vị cứ yên tâm, tôi và mọi người chỉ có nhiệm vụ kéo dài Diệp Thành, sát chiêu chân chính sẽ do Huyết Ma đại nhân tự mình ra tay!”
“Huyết Ma đại nhân tự mình ra tay sao?”
Nghe đối phương nói như thế, Hoạt Phật Lãng Nhật và Chiến Lang Vương liếc nhau, lộ ra vẻ mặt kinh hãi. Đó chính là nhân vật sống năm nghìn năm, tương đương với truyền thuyết đó. Một Diệp Thành cỏn con thì sao có thể sánh bằng ông ấy?
“Ha ha, nói vậy là Diệp Thành chết chắc rồi!”
Trong lòng hai người không còn chút lưỡng lự nào, cam nguyện cúi đầu phục tùng.
Khi họ đang nói chuyện, trong khe núi bỗng truyền ra tiếng mắng mỏ và đánh nhau. Ánh mặt ba người tập trung lại, xem ra đối phương đã xảy ra xung đột.
Mà trong khe núi, có người đang làm ầm ĩ xông lên, Đường Tuấn Nghị biến sắc, tiến lên trước một bước, đánh ra một quyền: “Muốn chết à?”
Thân là môn chủ Đường Môn, là cường giả trong một phủ hai các ba môn bốn phái, tuy thực lực chưa đủ để bước vào Bán Bộ Thần Cảnh nhưng cũng đã là Thánh Vực đỉnh phong. Trong mười ngày dùng linh tuyển, sức mạnh toàn thân tăng mạnh, một quyền này đánh ra như gió trời gào thét, quyền phong như sóng dâng, vươn cao hơn mười mét.
Trên mặt đất cũng bị ông ấy đánh ra dấu vết khá dài. Quyền phong mênh mông phá không mãnh liệt đánh tới, còn mang theo chất độc, nếu là võ sĩ bình thường thì đã biến sắc mặt, hai chân run rẩy.
Nhưng người có thể tới trong khe núi đều là cường giả Thần Cảnh có tiếng trên thế giới, sao họ lại sợ một Võ Thánh cơ chứ?
Mà người mạnh mẽ nhào tới được gọi Sáp Sí Hổ, một người da trắng cơ thể cao hơn hai mét, dù ở nơi toàn gió tuyết lạnh buốt nhưng người này vẫn không mặc quần áo, cơ thể cường tráng không hề thua kém quái vật khổng lồ Jeter.
Lúc này, đối với một quyền của Đường Tuấn Nghị, Sáp Sí Hổ cười nhạo một tiếng. Gã ta không hề né tránh, để mặc một quyền này của Đường Tuấn Nghị đánh vào lồng ngực, nhưng âm thanh vang lên lại khá trầm, Sáp Sí Hổ chẳng hề bị gì, Đường Tuấn Nghị lại cảm thấy một cơn đau truyền tới, như tay đã bị đánh nát.
Sau đó cánh tay Sáp Sí Hổ móc một cái, ôm Đường Tuấn Nghị vào trong ngựcgiống như gấu lớn ôm cây. Sau đó lại dùng sức mạnh khủng khiếp của mình để ép chết kẻ không biết điều này, định dùng sức ghìm chết Võ Thánh dám ra tay với mình.
Nhưng dù gì Đường Tuấn Nghị cũng là Võ Thánh đã thành danh lâu năm thấy tình hình không ổn, mũi chân điểm nhẹ, cơ thể như chim yến, nhẹ nhàng bay lên, linh hoạt tránh đi, né khỏi cái ôm cứng như đá của Sáp Sí Hổ.
“Chết tiệt, sao cơ thể kẻ này mạnh như vậy? Rốt cuộc hắn là ai?”
Trong lòng Đường Tuấn Nghị lo lắng, dù sao ông ấy cũng là người có thực lực ở Hoa Hạ, đối với cường giả nước ngoài thế này thì ông ấy không hiểu biết nhiều.
Nhưng không đợi ông ấy kịp suy nghĩ, Sáp Sí Hổ đã lao tới như mãnh hổ xuống núi, bước chân ầm ầm. Đường Tuấn Nghị không biết làm sao, chỉ có thể đỡ chiêu của đối phương.
Dù quyền kình của ông ấy mạnh cỡ nào thì khi đánh vào trên người Sáp Sí Hổ, tất cả đều chỉ như gãi ngứa. Đường Môn luôn coi dùng độc là niềm kiêu ngạo, lúc này lại chẳng có mấy tác dụng. Với Sáp Sí Hổ, gã ta chỉ biết luyện thể, đường đường là Võ Thần mà cơ thể lại không linh hoạt như Đường Tuấn Nghị.
Hai người đánh nhau một hồi nhưng chưa ai làm gì được đối phương...
- ------------------