Mục lục
Tiên Đế Trùng Sinh - Diệp Thành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 311: Tuyên chiến rồi?




Tất cả mọi người đều nhìn Diệp Thành với ánh mắt vô cùng kinh hãi, ngay cả Dương Lão Thất cũng không dám hó hé gì.



"Thôi kệ đi, xưa nay hai quân giao chiến không chém sứ giả. Nể mặt nhà họ Tiêu các người tôi sẽ cho cho thằng nhóc kia một lần".



Thấy Miêu Trung Nhân cứng đờ đứng đó đầu đầy mồ hôi, Diệp Thành mất hứng quay người qua, lạnh nhạt nói.



Miêu Trung Nhân nghe vậy thì thở ra một hơi thật dài, cứ như đã trở về từ ranh giới của cõi chết. Lưng ông ta đầy mồ hôi lạnh, nhưng ngay sau đó ông ta thấy trong lòng lạnh lẽo: "Diệp Thành nói hai bên giao chiến không chém sứ giả nghĩa là gì?"



Lúc này ông ta liền nghe thấy giọng nói của Diệp Thành: "Về bảo với Tiêu Nghĩa Tuyệt, ba ngày sau tôi sẽ đến tận nhà gặp mặt!"



Nghe vậy chân Miêu Trung Nhân mềm nhũn, gần như ngã xuống đất, đây là...tuyên chiến à?



Lúc này Tiêu Nghĩa Tuyệt vẫn đang bế quan trong mộ kiếm, chuẩn bị cho trận quyết đấu không bao giờ có thể diễn ra được nữa, nhưng cả nhà họ Tiêu không ai dám làm phiền lão ta.



Đầu tiên, Tiêu Nghĩa Tuyệt đã tuyên bố rằng trước khi quyết đấu cho dù trời sập cũng không xuất quan, kẻ nào dám quấy rầy lão ta thì chỉ có chết!



Ngoài ra thì mọi người cũng sợ sau khi lão ta biết tin Ito Musashi đã chết thì quay sang tuyên chiến với Diệp Thành. Với tính cách "tình nguyện vì kiếm mà ân đoạn nghĩa tuyệt" của Tiêu Nghĩa Tuyệt thì rất có khả năng chuyện này sẽ xảy ra.



Kết quà là không ngờ giờ Tiêu Nghĩa Tuyệt còn chưa xuất quan mà Diệp Thành đã chủ động đánh lên tận cửa!



"Diệp, Diệp Thành có tính cách khá giống ân sư, một khi gặp được cao thủ thì chắc chắn sẽ muốn đấu một trận, cho dù có chết cũng không hối tiếc. Cũng chỉ có những kẻ đáng sợ như vậy...mới có thể chạm đến Thần Cảnh".



Nghĩ vậy, Miêu Trung Nhân không khỏi thấy hơi buồn lòng. Ông ta đã đạt đến Thánh Vực đỉnh phong đã lâu mà lại không thể tiến thêm. Thứ ông ta thiếu e là tinh thần "không điên cuồng thì chẳng làm nên chuyện gì được".



Nhưng cho dù ra sao thì lúc này Tiêu Nghĩa Tuyệt không xuất quan, cả nhà họ Tiêu không ai có thể đấu lại Diệp Thành, nhưng buồn cười là một phái võ đạo đệ nhất Hoa Hạ lại bị người ta ép tới nỗi phải liều mạng hết sức!



Mặt Miêu Trung Nhân đầy mồ hôi lạnh, đột nhiên nảy ra một ý: "Diệp, anh Diệp, ba ngày sau là ngày vui của nhà họ Tiêu chúng tôi, anh xem có nên..."



Ông ta nói vậy là cảm thấy dù sao thì Diệp Thành cũng là đại tông sư, cũng cần phải nể mặt họ một chút, dù sao thì cũng không thể làm loạn lên đến thế trong ngày thành hôn của người ta được đúng không?



Kết quả là không ngờ Diệp Thành lại cười lạnh một tiếng, ngắt lời ông ta: "Vậy vừa hay, hôn lễ của cậu cả nhà họ Tiêu, chắc các người cũng không để bụng việc tôi đi xem náo nhiệt đâu nhỉ?"



Đánh thương cho Miêu Trung Nhân là Thương Long Kiếm Thủ hẳn hoi, nhưng lúc này ông ta sắp khóc đến nơi rồi, nhưng ông ta biết lúc này mình không thể nào từ chối được, chỉ có thể cười rồi gật đầu nói: "Diệp Tiên sư đã ưu ái đến thăm thì quả thật là rồng đến nhà tôm, sao có thể để bụng được?"



Ông ta cười còn xấu hơn cả khóc. Diệp Thành thấy vậy thì cũng không làm khó đối phương nữa, lạnh nhạt nói: "Tôi không muốn nhìn thấy hai tên họ Dương nữa".



"Rõ".



Miêu Trung Nhân giật bắn mình, vội vàng cung kính gật đầu, hoàn toàn không quan tâm đến ánh mắt khó tin của Dương Lão Thất. So với kiếp nạn của nhà họ Tiêu vào ba ngày sau thì một nhà họ Dương chẳng đáng là gì.



Diệp Thành chắp hai tay sau lưng rồi dẫn Aokawa Sayuri đi lên núi, sau cùng mới vọng lại một câu nói từ tận xa xa: "Ba ngày sau tôi sẽ đích thân đến biệt phủ nhà họ Tiêu xin một ly rượu mừng".



"Chắc chắn rồi chắn chắn rồi".



Miêu Trung Nhân gật đầu lia lịa, mãi đến khi Diệp Thành đi xa rồi ông ta mới từ từ đứng lên, lúc này Kiếm Thủ của Thương Long Thất Kiếm này mới phát hiện, sau lưng ông ta đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.



Xung quanh vô cùng yên tĩnh, vẻ mặt tất cả mọi người đều vô cùng kinh hãi, đặc biệt là bố con nhà Dương Lão Thất, mặt họ tái mét.



Tần Thư Hoàn thì cảm thấy hoảng hốt...tên này...ngay cả nhà họ Tiêu mà cũng muốn chèn ép sao?



Dương An vẫn gào to: "Ông Miêu, sao ông phải phải cung kính với thằng nhãi đó chứ? Nhà họ Dương và nhà họ Tiêu chúng ta là gia tộc lớn có máu mặt ở Yên Kinh, dựa vài đâu mà phải sợ một tên tép riu tới từ Hoa Đông?"



Mặt gã toàn là máu, vẻ mặt tức giận, còn chưa hiểu rõ đang xảy ra chuyện gì. Mọi người xung quanh không nói gì nhưng vẻ mặt của họ cũng rất khó hiểu.



"Đúng vậy, vì sao chứ!"



Nhà họ Tiêu là gia tộc lớn hàng đầu thực thụ của Yên Kinh. Trước đó khi Miêu Trung Nhân đối mặt với Diệp Thành thì như mèo sợ chuột, khiến tất cả mọi người đều không hiểu. Dương Lão Thất càng nghĩ nát đầu, nhưng mãi không thể nghĩ ra vì sao thân phận của Diệp Thành lại khiến nhà họ Tiêu e dè.



Diệp Tiên sư cái quái gì chứ?



Tất cả chỉ là vớ vẩn, một con rồng ở khu Hoa Đông mà thôi, nhà họ Tiêu thốt ra một câu thôi cũng có thể hủy diệt.



Hưởng đãi ngộ sĩ quan trong Long Đằng?



Đùa hả, Tổng chỉ huy Tần Sương của Long Đằng còn là đệ tử trên danh nghĩa của Tiêu Nghĩa Tuyệt kìa.



Chủ tịch Hiệp hội thương mại liên hiệp? Thế thì càng vớ vẩn, cho dù là Dương Lão Thất thì cũng không sợ sao?



Đám người Dương Lão Thất càng nghĩ càng không hiểu, họ đều nhìn Miêu Trung Nhân. Mà Miêu Trung Nhân thì hừ lạnh, nói: "Vừa nãy nếu không phải tôi chặn cậu ta lại thì cậu đã là một người chết rồi có biết không?"



Vừa dứt lời không khí toàn trường đã trở nên ngưng đọng. Mọi người vốn tưởng ông ta đang nói đùa, nhưng thấy sắc mặt tối sầm, khuôn mặt căng cứng và ánh mắt sắc bén của Miêu Trung Nhân, không một ai nghi ngờ ông ta đang nói đùa.



"Tôi, tôi là người nhà họ Dương, anh ta, anh ta dám giết tôi sao?"



Dương An cuối cùng cũng nhận ra đối phương dường như không đùa, ngay cả lời nói cũng có chút không chắc chắn, ánh mắt gã liền trở nên kinh hãi.



"Ha ha, dựa vào đâu mà không thể giết cậu?", Miêu Trung Nhân dường như nghe thấy chuyện buồn cười nhất trên thế giới này, ông ta ôm bụng cười điên cuồng, vừa cười vừa nói: "Cậu biết cậu ta là ai không?"



Mọi người không hiểu sao ông ta lại cười. Sắc mặt Dương An tái xanh, nhưng vẫn không kìm nổi câu hỏi trong lòng: "Không phải anh ta là Diệp Thành gì đó sao?"



Mọi người nghe thế thì dựng tai lên nghe, căng thẳng nhìn qua. Giờ điều mọi người tò mò thân phận của Diệp Thành. Rốt cuộc anh là ai mà có thể khiến cho Miêu Trung Nhân đứng trên đỉnh cao của Yên Kinh cung kính đến mức đó? Cho dù là lão gia chủ ba nhà khác tới thì Miêu Trung Nhân cũng có thể nói chuyện vui vẻ.



"Phải rồi, ông Miêu, mọi người đều biết anh ta là Diệp Thành - Chủ tịch Hiệp hội thương mại liên hiệp Hoa Đông, chẳng lẽ có gì không đúng sao?", Dương Lão Thất đứng cạnh ông ta cũng vội vàng hỏi.



"Hiệp hội thương mại liên hiệp Hoa Đông? Ha ha ha ha ha!"



Miêu Trung Nhân cười tới nỗi chảy cả nước mắt, nhưng ánh sánh lạnh trong mắt lóe lên. Ông ta nhìn chằm chắm Dương An, nói với giọng điệu tiếc hận: "Cậu hoàn toàn không biết cậu ta là người thế nào đã chọc vào. Cậu đã đem đến đại họa cho nhà họ Tiêu rồi có biết không!"



Mọi người nghe vậy thì sốc tới nỗi suýt rơi cằm xuống đất. Chẳng kẽ Diệp Thành định đến nhà họ Tiêu kiếm chuyện?



Mà Miêu Trung Nhân thì thôi không cười nữa, lạnh lùng nói: "Đừng nói là giết hai bố con các người, cho dù là cậu Diệp giết tôi thì các người đoán xem sẽ thế nào?"



- ------------------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK