"Ito Musashi, Kiếm Hào của Đảo Quốc khiêu chiến Kiếm Thần của Hoa Hạ Tiêu Nghĩa Tuyệt ở Yên Kinh, ngày mười lăm tháng sau quyết đấu!"
Tin tức này thổi bay khắp cả thế giới tựa như một cơn lốc xoáy.
Danh tiếng của Tiêu Nghĩa Tuyệt là thứ không bao giờ có thể nghi ngờ, những sự tích về lão ta được lưu truyền rộng rãi trong giới võ đạo ở Âu Mỹ, thậm chí còn có rất nhiều người sùng bái lão ta.
Mà Ito Musashi là một tay "Cực Ý Thần Kiếm Lưu" uy chấn thiên hạ, có thể là danh tiếng của Ito Musashi không được bằng Tiêu Nghĩa Tuyệt, nhưng giờ cũng đã có tin tức chính xác rằng vị Kiếm Hào này đã bước vào Thần Cảnh.
Đừng nói đây là một Võ Thánh vô cùng một tiếng, cho dù chỉ là một con lợn bước vào Thần Cảnh thôi cũng đã đủ để khiến toàn thế giới kính nể!
Dù sao Thần Cảnh rất khó đột phá, khó như lên trời vậy, những cường giả Thần Cảnh được lưu truyền hầu hết là những nhân vật từ hơn trăm năm trước. Đến giờ cũng không biết họ đã ẩn cư tu luyện hay là đã biến mất trong dòng thời gian, tóm lại là chẳng còn thấy một ai.
Thế nên lúc này, Ito Musashi được đồn đã bước vào Thần Cảnh hoàn toàn xứng đáng là người mạnh nhất thế giới này!
Tất nhiên, tiền đề là Ito Musashi có thể chiến thắng Tiêu Nghĩa Tuyệt trong trận quyết đấu.
Cho dù danh tiếng của Ito Musashi đột ngột phất lên nhưng người coi trọng Tiêu Nghĩa Tuyệt cũng rất nhiều, dù sao trong trận so tài ở đỉnh núi Hoa Sơn năm đó, lão ta là Kiếm Thần đã thắng Ito Musashi nửa chiêu.
Người Hoa Hạ luôn khiến tốn cẩn trọng, với tính cách không màng danh lợi của Tiêu Nghĩa Tuyệt thì rất có thể lão ta đã đạt đến Thần Cảnh nhưng không công khai ra ngoài mà thôi.
Người ủng hộ của cả hai bên không ai phục ai, vừa đấu mồm vừa ùa về Yên Kinh để xác định địa điểm quyết đấu trước, kiếm một vị trí thuận lợi để quan sát.
Đồng thời thế giới ngầm cũng mở nhiều ván cược, tỷ suất cược của cả hai bên cũng không phân thắng bại, nhưng phía bên sòng bạc cũng đã nhận được tiền đặt cược lên đến gần chục tỷ đô la đến từ các thế lực và các cá nhân. Cũng không biết có bao nhiêu người đã táng gia bại sản đem hết tất cả tài sản đổ vào đó, chỉ mong một người đắc đạo, gà chó thăng thiên.
Chỉ một câu nói ngắn ngủi hai mươi bảy chữ đã khiến cả thế giới nổi lên sóng gió!
Mà lúc này nhân vật quan trọng nhất trong trận quyết đấu được lưu truyền khắp thế giới lại vẫn đang hưởng thụ cuộc sống trên Úc Đảo...
Diệp Thành lười biếng tựa trên ghế dựa nhẩm tính những thu hoạch của mình. Mà sau lưng anh là Hà Thái Vi đang cầm văn kiện, báo cáo lại công việc với vẻ mặt cung kính.
"Vì gia chủ mới nhậm chức rất kịp thời nên tất cả mọi hoạt động thương nghiệp đều được tiếp tục bình thường, các gia tộc lớn kia không biết vì sao mà không hề đánh lén. Thế nên chúng ta chỉ tổn thất một số cổ phiếu, nhưng đối với nhà họ Hà thì cũng chẳng đáng vào đâu".
Hà Thái Vi nghiêm túc làm báo cáo, kể từ ngày đó khi cô ta bán linh hồn để đổi lấy mạng sống thì cô ta đã biến thành cấp dưới của Diệp Thành, không dám suy nghĩ lung tung dù chỉ một chút.
Cô ta báo cáo xong thì nhìn lén đối phương nhưng lại phát hiện anh đang nhàm chán nghịch viên ngọc Minh Châu trong tay. Aokawa Sayuri thì đang nịnh nọt bóp vai cho anh, hai người khẽ nói gì đó, dường như hoàn toàn chẳng hề nghe cô ta nói.
Hà Thái Vi thấy ghen tuông một cách khó hiểu, liền bỏ văn kiện xuống vồ tới đùi Diệp Thành ngoan ngoãn bóp đùi cho anh.
Nhưng Diệp Thành lại ngăn động tác của cô ta lại, phất tay nói: "Tôi có một người muốn sắp xếp cho cô, sau khi tôi đi thì người đó sẽ phụ trách bảo vệ cô và đảm bảo an toàn cho Hà Viễn Chí".
Hà Thái Vi kinh ngạc nói: "Diệp Tiên sư, anh muốn đi sao? Là do ở nhà họ Hà khiến anh không vui sao?"
Mấy ngày hôm nay, nhà họ Hà dốc hết toàn lực ra để nịnh nọt Diệp Thành, trừ nhà rộng xe sang đồ ngon gái đẹp thì còn cất công rút một trăm triệu tệ ra cho vị đại gia này phung phí.
Nhưng ngoài dự đoán của họ là Diệp Thành không hề có cái gì cần để chi tiêu cả, mỗi ngày anh chỉ ở trong phòng, không biết đang nghiên cứu cái gì.
Diệp Thành lạnh nhạt nói: "Căn cơ của tôi ở Hải Thành, tất nhiên là tôi phải về".
Hà Thái Vi nghe vậy thì hơi không vui, cho dù là ai có được tài sản của nhà họ Hà ở Úc Đảo đi chăng nữa thì chẳng lẽ không nên ở lại để kinh doanh tử tế sao? Sao lại còn muốn về cái chỗ Hải Thành nhỏ bé kia nữa chứ.
Nhưng tuy nghĩ như vậy nhưng cô ta không nói gì, chỉ gật đầu biểu thị tuân theo.
Diệp Thành búng tay, bên ngoài liền có một người đi vào. Hà Thái Vi ngẩng đầu nhìn thì sắc mặt thay đổi.
Thì ra người đi vào chính là Quách Văn Hưng! Sau khi Diệp Thành giết Lâm Bích Lạc thì con cháu nhà họ Lâm đã chủ động giao Quách Văn Hưng để cầu xin được sống, lúc đó Quách Văn Hưng đã bị gô cổ, trở thành người tàn phế. Nhưng lúc này trông ông ta tràn trề sinh lực, đi đứng mạnh mẽ dứt khoát, đâu có giống như bị thương chứ?
"Chẳng lẽ Diệp Tiên sư cả ngày không ra khỏi phòng là vì chữa cho ông Quách sao?"
Hà Thái Vi nhìn Quách Văn Hưng với ánh mắt nghi ngờ. Lúc này khí thế mà ông ta tỏa ra mạnh hơn lúc trước nhiều, hơn nữa còn lờ mờ chạm đến ngưỡng cửa Thánh Vực!
Quách Văn Hưng đi vào, không nhìn ai khác mà trực tiếp đi đến trước mặt Diệp Thành, quỳ một gối xuống nói: "Bái kiến sư phụ".
Nghe vậy Hà Thái Vi kinh ngạc tới nỗi hít vào một hơi, Quách Văn Hưng đã bái Diệp Thành làm sư phụ rồi sao?
Diệp Thành chỉ mở một con mắt, lạnh nhạt nói: "Ông vì lợi ích của tôi mà dám trở mặt với nhà họ Hà và Lâm Bích Lạc, tất nhiên Diệp Thành này sẽ cho ông sự báo đáp xứng đáng với sự trung thành của ông".
"Tôi đã chữa khỏi cho vết thương của ông, giúp ông lên đến Thánh Vực, đây là điều ông đáng có được. Nhưng thiên phú của ông quá kém, không có tư cách trở thành đệ tử của tôi, thế nên chỉ có thể làm đệ tử trên danh nghĩa thôi".
Nghe vậy vẻ mặt Quách Văn Hưng rất thất vọng, nhưng ông ta vẫn cung kính đáp: "Vâng, cảm tạ Diệp Tiên sư".
"Ừm!", Diệp Thành hài lòng gật đầu: "Tôi đã đưa một giọt máu Hải Hoàng vào cơ thể ông, nó không những có thể chữa khỏi vết thương của ông mà còn giúp ông đột phá Thánh Vực, nếu ông chịu chăm chỉ học hành tu luyện thì trong mười năm, có lẽ có thể hiểu được điều huyền diệu của Thần Cảnh, trấn giữ được Úc Đảo".
Nghe vậy Quách Văn Hưng giật bắn mình, ngẩng đầu lên nói với vẻ khó tin: "Diệp, Diệp Tiên sư, anh nói là Thần Cảnh sao?"
Vẻ mặt Diệp Thành như cười như không: "Ông không tin tôi sao?"
Quách Văn Hưng vội quỳ xuống, nói: "Tiểu nhân sao có thể không tin Diệp Tiên sư? Chỉ là, chỉ là do sự vui mừng này đến quá bất ngờ nên tiểu nhân vừa buồn vừa vui, nhất thời không nói nổi gì".
Diệp Thành có thể thấu hiểu tâm trạng của ông ta lúc này, anh mỉm cười nói: "Vốn với thiên phú của ông, cho dù có máu Hải Hoàng trợ giúp thì e là cũng khó có thể trở thành Pháp Thần. Nhưng rất nhanh thôi, thế gian này cũng sẽ từ từ thay đổi, linh khí sẽ nồng đậm hơn bây giờ gấp mấy lần, đến lúc đó tất nhiên ông có thể nhẹ nhàng vượt qua cửa ải này".
Quách Văn Hưng nghe vậy thì trong lòng hoài nghi không thôi, nhưng Diệp Thành không định nói cho ông ta biết chuyện lớn như linh khí sẽ được khôi phục.
Anh đứng dậy, lạnh nhạt nói: "Mua cho tôi hai vé tới Yên Kinh nhanh nhất, chuyện thú vị như trận quyết đấu giữa Kiếm Thần và Kiếm Hào sao có thể thiếu tôi được?"
- ------------------