Diệp Thành khép sách ngọc lại, cất tiếng cười lớn. Trong phút chốc, cả Tinh Hà Kiếm Cung bắt đầu chậm rãi bay đi trên không trung.
Người khác nhìn thấy đều thay đổi vẻ mặt, chỉ có Bạch Vân Thường còn cố gắng duy trì sự bình tĩnh. Dù sao Thánh Thiên Cung là một trong thất đại huyền môn cũng có năng lực như vậy, hơn nữa so với Tinh Hà Kiếm Cung cũng lộng lẫy hơn một chút.
Trong khi Diệp Thành điều khiển kiếm cung quay về Yên Kinh, rốt cuộc trận chiến ở Thái Sơn cũng không giấu được nữa, bắt đầu lan truyền ra thế giới bên ngoài.
Chẳng mấy chốc cả thế giới cũng bắt đầu xao động.
Giờ đây linh khí đã khôi phục hơn ba năm, các võ giả thuật sĩ hay thậm chí là người tu chân đều đã là bí mật được công khai, những thứ như diễn đàn ngầm cũng bước ra ánh sáng.
Vào lúc này, tại các diễn đàn vô cùng sôi nổi, trong đó trang web võ đạo quốc tế được nhiều người biết đến nhất cũng xuất hiện tiêu đề đỏ chói được ghim lên đầu:
“Diệp Tiên sư vương giả trở về, đánh bại tông môn Thượng cổ trên đỉnh Thái Sơn!”
Bên dưới là một chuỗi các bình luận hăng hái năng nổ của võ giả thuật sĩ, biểu đạt nỗi kích động của mình:
“Đã quá, đã quá, đám người tông môn Thượng cổ bình thường hoành hành ngang ngược, quên mất tổ tông mình cũng là từ Hoa Hạ mà ra, nên cho chúng một bài học lâu rồi!”
“Sung sướng, nghe nói Diệp Tiên sư áp đảo tất cả, Cố Kinh Thiên hay Đao Phong gì đó gần đây ức hiếp các môn phái của chúng ta đều bị Diệp Tiên sư dùng một cái tát tát chết”.
“Ha ha ha, Diệp Tiên sư đúng là người đàn ông đích thực, người đàn ông đầy ý chí!”
Trong lúc mọi người liên tục hoan hô, số bình luận lên đến mấy trăm nghìn lượt thì lại có một câu trả lời khác biệt với đám đông xuất hiện:
“Hừ, đám sâu kiến chúng mày cứ kiêu căng đi, nội tình của tông môn Thượng cổ bọn tao mà chúng mày có thể tưởng tượng được sao?”
Nó vừa xuất hiện, thân phận của người đăng đã bại lộ ngay lập tức. Mọi người ai cũng biết lúc này không thiếu anh hùng bàn phím, ở thế giới thực có thể đánh không lại, nhưng ở trên mạng ai mà sợ chứ?
Thế là một đám người nối tiếp nhau mắng chửi người kia té tát, cuối cùng người kia thẹn quá hóa giận, để lại một câu: “Chúng mày cứ sủa cho đã đi, những thiên tài chân chính của thất đại huyền môn bọn tao còn chưa ra mặt, đợi đến đại hội sông Thương Lan rồi chúng mày sẽ biết sự lợi hại!”
Vừa nhìn thấy câu này, mọi người bỗng trở nên im lặng. Lần này đến Thái Sơn chỉ có người của môn phái hạng nhất, hạng hai trong tông môn Thượng cổ ra mặt, thiên tài chân chính của thất đại huyền môn ngoài Bạch Vân Thường ra thì chưa ai xuất hiện. Ngoại trừ chuyện bọn họ biết mình chưa chắc đã phá giải được Thần Kiếm Phù thì còn vì đại hội sông Thương Lan nhiều hơn.
Trong khi thế giới bên ngoài đang nổi sóng, Diệp Thành về đến Yên Kinh cũng gặp phải phiền phức.
Sau khi về đến Yên Kinh, anh bèn gọi đệ tử của Sương Diệp Lâu cùng lên Tinh Hà Kiếm Cung ở. Một nơi như thiên cung trong truyền thuyết lập tức khiến đa số các đệ tử ngưỡng mộ, khiến bọn họ sùng bái vị tổ sư gia đã lâu không thấy xuất hiện này đến cực điểm.
Còn có nhiều nữ đệ tử trẻ tuổi xinh đẹp âm thầm liếc mắt với Diệp Thành trẻ tuổi tài ba, sinh lòng yêu mến.
Nhưng những chuyện này đều không phải nguyên nhân khiến Diệp Thành phiền lòng, lý do thật sự khiến anh nhíu mày là nguyên liệu luyện đan vẫn chưa đủ.
Đan dược anh luyện cho đệ tử của mình thì đã chất đống, nhưng đan dược cho chính mình dùng lại chưa có kết quả.
Trước kia anh chỉ định dùng vương tử Lệ Ma để luyện chế một lò linh đan thượng phẩm. Phải biết rằng đó là sự lãng phí cực lớn, vì dù gì dòng máu Lệ Ma cũng vô cùng quý giá. Cho nên lần này sau khi có được các loại nguyên liệu trong Tinh Hà Kiếm Cung, Diệp Thành dự định chơi lớn một chút, luyện chế một lò tiên đan!
Tiên đan là sự tồn tại đứng trên linh đan, vô cùng kì diệu. Vạn Linh Đan từng nhắc đến trước kia chính là cấp bậc tiên đan, thậm chí có thể giúp Nam Hiền bị tước đoạt dòng máu trở lại làm người tu chân một lần nữa.
Nhưng nếu luyện chế tiên đan thì vẫn còn thiếu vài loại nguyên liệu, dù là tiên đan hạ phẩm cũng không phải dễ luyện thành, vì vậy Diệp Thành mới thấy đau đầu.
Giờ này anh đi trên đường phố Yên Kinh, vừa đi vừa suy nghĩ, bất tri bất giác ngẩng đầu lên, chợt nhìn thấy xung quanh toàn là xe xa hoa, trên cổng vòm phía trên đỉnh đầu viết mấy chữ lớn màu đỏ chói:
“Học viện Điện ảnh Yên Kinh”.
“Kỳ lạ, sao mình lại đến đây? Đúng rồi, hình như Tôn Tiêu Tiêu ở đây, nghe nói việc tu hành của cô ấy không thuận lợi, là người duy nhất trong các cô gái ở Sương Diệp Lâu chưa đột phá lên cảnh giới Kim Đan, cho nên tự cảm thấy không còn mặt mũi nào ở lại, thế là chạy đi phát triển ở giới giải trí”.
Ánh mắt Diệp Thành thâm trầm.
“Nếu đã đến rồi thì đi thăm cô ấy vậy, vừa hay linh đan thượng phẩm cũng luyện xong một đợt rồi, giúp cô ấy thăng cấp lên Kim Đan cũng không có gì khó”.
Diệp Thành không dùng thần niệm, thong thả cho tay vào túi quần, đi vào trong Học viện Điện ảnh.
Học viện Điện ảnh Yên Kinh là cái nôi đào tạo ngôi sao lớn nhất Hoa Hạ, đã đào tạo ra rất nhiều ngôi sao điện ảnh và đạo diễn nổi tiếng. Những người có thể đến đây học tập, làm việc gần như đều là hạt giống ngôi sao trong tương lai. Vậy nên đây là thánh địa mà nhiều trai tài gái sắc, vô số thiếu nam thiếu nữ tha thiết ước mong.
Bây giờ Diệp Thành đang mang dáng vẻ của cơ thể Hải Hoàng Lưu Ly, tóc xanh xõa ngang vai, mặc một bộ quần áo thường ngày màu đen, vóc dáng cao ráo, gương mặt vô cùng tuấn tú. Mặc dù trong Học viện Điện ảnh có rất nhiều người đẹp trai, nhưng không có ai sánh bằng Diệp Thành, anh lập tức thu hút ánh nhìn của các cô gái xung quanh.
“Ồ, anh chàng kia thật là đẹp trai, không thua kém gì các ngôi sao Hạn Quốc đâu”.
“Lẽ nào là trai đẹp của Học viện Điện ảnh chúng ta? Sao trước đây mình chưa từng thấy qua?”
“Tóc màu xanh, chắc là con lai đấy”.
“Nếu tôi đến hỏi Zalo của anh ấy, các cậu đoán xem anh ấy có cho không?”
“…”
Các cô gái mặc đủ loại hàng hiệu, trang phục lộng lẫy, son phấn xinh đẹp, chưa đến hai mươi tuổi nhưng đều xinh đẹp như ngôi sao. Từng ánh mắt của họ liếc về phía Diệp Thành, châu đầu thì thầm to nhỏ.
Anh chàng siêu đẹp trai cũng hiếm thấy như mỹ nữ xinh đẹp tuyệt trần vậy.
Nhất là Diệp Thành không ẻo lả như các chàng trai non tơ khác. Da dẻ anh trắng ngần sáng bóng, vóc dáng cao lớn cân đối, tràn đầy khí chất vượt trội hơn người, từ đầu tới chân không có chỗ nào không hoàn hảo.
Chẳng mấy chốc đã có cô gái tiến tới bắt chuyện.
Nhưng trước ánh mắt tĩnh lặng như nước của Diệp Thành, các cô gái nhanh chóng thất bại rời đi.
“Đúng rồi, cô có biết Tôn Tiêu Tiêu ở ký túc xá nào không?”
Vào lúc một cô gái nữa buồn bã rời đi, Diệp Thành gọi cô ta lại thân thiện hỏi.
Cô gái vốn đang mừng trong lòng, nghe thấy ba chữ Tôn Tiêu Tiêu thì lập tức tỏ ra tiu nghỉu, chán chường.
“Hóa ra là đến tìm đàn chị Tôn Tiêu Tiêu”.
Ánh mắt Diệp Thành thâm trầm.
“Nếu đã đến rồi thì đi thăm cô ấy vậy, vừa hay linh đan thượng phẩm cũng luyện xong một đợt rồi, giúp cô ấy thăng cấp lên Kim Đan cũng không có gì khó”.
Diệp Thành không dùng thần niệm, thong thả cho tay vào túi quần, đi vào trong Học viện Điện ảnh.
Học viện Điện ảnh Yên Kinh là cái nôi đào tạo ngôi sao lớn nhất Hoa Hạ, đã đào tạo ra rất nhiều ngôi sao điện ảnh và đạo diễn nổi tiếng. Những người có thể đến đây học tập, làm việc gần như đều là hạt giống ngôi sao trong tương lai. Vậy nên đây là thánh địa mà nhiều trai tài gái sắc, vô số thiếu nam thiếu nữ tha thiết ước mong.
Bây giờ Diệp Thành đang mang dáng vẻ của cơ thể Hải Hoàng Lưu Ly, tóc xanh xõa ngang vai, mặc một bộ quần áo thường ngày màu đen, vóc dáng cao ráo, gương mặt vô cùng tuấn tú. Mặc dù trong Học viện Điện ảnh có rất nhiều người đẹp trai, nhưng không có ai sánh bằng Diệp Thành, anh lập tức thu hút ánh nhìn của các cô gái xung quanh.
“Ồ, anh chàng kia thật là đẹp trai, không thua kém gì các ngôi sao Hạn Quốc đâu”.
“Lẽ nào là trai đẹp của Học viện Điện ảnh chúng ta? Sao trước đây mình chưa từng thấy qua?”
“Tóc màu xanh, chắc là con lai đấy”.
“Nếu tôi đến hỏi Zalo của anh ấy, các cậu đoán xem anh ấy có cho không?”
“…”
Các cô gái mặc đủ loại hàng hiệu, trang phục lộng lẫy, son phấn xinh đẹp, chưa đến hai mươi tuổi nhưng đều xinh đẹp như ngôi sao. Từng ánh mắt của họ liếc về phía Diệp Thành, châu đầu thì thầm to nhỏ.
Anh chàng siêu đẹp trai cũng hiếm thấy như mỹ nữ xinh đẹp tuyệt trần vậy.
Nhất là Diệp Thành không ẻo lả như các chàng trai non tơ khác. Da dẻ anh trắng ngần sáng bóng, vóc dáng cao lớn cân đối, tràn đầy khí chất vượt trội hơn người, từ đầu tới chân không có chỗ nào không hoàn hảo.
Chẳng mấy chốc đã có cô gái tiến tới bắt chuyện.
Nhưng trước ánh mắt tĩnh lặng như nước của Diệp Thành, các cô gái nhanh chóng thất bại rời đi.
“Đúng rồi, cô có biết Tôn Tiêu Tiêu ở ký túc xá nào không?”
Vào lúc một cô gái nữa buồn bã rời đi, Diệp Thành gọi cô ta lại thân thiện hỏi.
Cô gái vốn đang mừng trong lòng, nghe thấy ba chữ Tôn Tiêu Tiêu thì lập tức tỏ ra tiu nghỉu, chán chường.
“Hóa ra là đến tìm đàn chị Tôn Tiêu Tiêu”.
“Xem ra là anh chàng đẹp trai ở ngoài trường, người theo đuổi đàn chị Tôn, thảo nào chúng ta chưa thấy bao giờ”.
“Lần này hết hi vọng rồi, làm sao chúng ta cạnh tranh được với đàn chị Tôn chứ!”
“…”
Thấy tình hình này, Diệp Thành khẽ cười trong lòng, xem ra cô đàn em của mình sống ở Học viện Điện ảnh cũng tốt lắm.
Điều này cũng là tất nhiên. Dù gì Tôn Tiêu Tiêu cũng là người tu chân, vẻ đẹp siêu phàm thoát tục, các cô gái bình thường dựa vào trang điểm hoàn toàn không thể so sánh được. Vả lại còn có thế lực Sương Diệp Lâu âm thầm dõi theo, đương nhiên là rất thuận lợi.