Tôn Tiêu Tiêu mấy năm rồi không gặp Diệp Thành, nhìn anh thế nào cũng không thấy đủ, cô ấy vô cùng hưởng thụ cảm giác được ăn cơm với Diệp Thành.
Ba người ăn xong đang chuẩn bị đứng dậy rời đi thì cửa phòng bao đột nhiên bị người ta đẩy ra. Một người đàn ông cao ráo đẹp trai đi vào, nhưng sắc mặt người đàn ông đó không được tốt cho lắm, mặt tối sầm.
"Cậu Lưu?"
Thấy người đó, Trình Xảo Xảo giật bắn mình, không khỏi lo lắng nhìn Diệp Thành, điên cuồng ra hiệu bằng ánh mắt với anh.
Cô ta biết cậu hai của công ty giải trí Đại Hữu này tính cách không được tốt lắm. Từng có người dám theo đuổi Tôn Tiêu Tiêu, thế là kẻ đó bị Lưu Long Đào sai người đánh gãy một chân.
"Lưu Long Đào, anh đến đây làm gì?"
Tôn Tiêu Tiêu nhíu mày, nói.
"Tiêu Tiêu, chuyện này quá ồn ào, bên phía công ty rất khó giải quyết, chị Đường còn gọi cho anh mấy cuộc điện thoại bảo anh khuyên em. Để giữ gìn hình tượng và khiến con đường tương lai được ổn định, tốt nhất là phải đứng ra đính chính, nói những chuyện này đều là giả, em không hề yêu đương".
Lưu Long Đào tỏ vẻ tốt bụng khuyên nhủ.
"Phải rồi, anh là bạn trai của Tiêu Tiêu phải không. Nếu muốn tốt cho cô ấy thì tốt nhất là chủ động đứng trước cánh truyền thông, nói với mọi người rằng tất cả chỉ là hiểu nhầm, anh chỉ là bạn học bình thường với Tiêu Tiêu. Tiêu Tiêu đang trên đà sự nghiệp, phải biết là nếu lúc này lộ tin yêu đương thì sẽ ảnh hưởng rất lớn đối với cô ấy".
Lưu Long Đào nói xong thì nhìn Diệp Thành, tỏ vẻ như đang muốn tốt cho hai người bọn họ.
"Lưu Long Đào, chuyện của tôi không cần anh quan tâm. Còn nữa, đừng có gọi tôi là Tiêu Tiêu".
Tôn Tiêu Tiêu lạnh lùng lắc đầu.
"Vấn đề không phải là anh có quan tâm hay không. Tiêu Tiêu à, em phải hiểu rõ, em là nghệ sĩ của công ty giải trí Đại Hữu, em đã ký hợp đồng năm năm, công ty có quyền ràng buộc em. Trong hợp đồng đã ghi rõ, trong năm năm nghệ sĩ nữ không được yêu đương, em đang làm trái hợp đồng, công ty có thể yêu cầu bồi thường thậm chí là kiện em".
Sắc mặt Lưu Long Đào dần trở nên lạnh lẽo, giọng điệu uy hiếp.
Sắc mặt Tôn Tiêu Tiêu cứng đờ.
Lúc cô ấy ký hợp đồng thì chỉ là người mới. Tuy có Đỗ Uyển Uyển tranh giành quyền lợi cho cô ấy, nhưng cũng chỉ khiến các điều khoản được thoải mái một chút. Tôn Tiêu Tiêu cũng hoàn toàn không nghĩ đến việc yêu đương với người khác, thế nên cũng không để ý đến điều khoản này. Nhưng không thể ngờ rằng Lưu Long Đào lại lấy điều khoản này để chèn ép cô ấy.
Trình Xảo Xảo đứng bên cạnh nhìn mà sốt ruột thay.
Cô ta lướt nhìn Diệp Thành, phát hiện anh ung dung tự tại, hoàn toàn không để ý Lưu Long Đào mà còn uống trà thì càng bực, hoàn toàn thất vọng với Diệp Thành.
"Tên bạn trai này của Tiêu Tiêu chẳng chịu trách nhiệm gì cả, khốn kiếp thật, mình nhất định phải bảo cậu ấy chia tay!"
Lúc Trình Xảo Xảo đang bực bội thề thì đột nhiên, cửa phòng bao lại bị đẩy ra. Một người vội vã đi vào, người đó chính là Lưu Long Siêu vội vàng chạy tới.
"Anh, sao anh lại đến đây?"
Lưu Long Đào đang kinh ngạc thì thấy Lưu Long Siêu bước nhanh tới trước mặt Diệp Thành, quỳ bộp xuống, dập đầu thật mạnh, run giọng nói:
"Lưu Long Siêu của công ty giải trí Đại Hữu nhà họ Lưu, kính...kính chào Diệp Tiên sư, xin Tiên sư tha tội!"
Bất chợt, bầu không khí yên lặng như chết. Sắc mặt Lưu Long Đào cứng đờ, nhìn anh mình với vẻ mặt không dám tin.
Diệp Thành lạnh nhạt ngồi đó uống trà, cứ như hoàn toàn không biết có người đang quỳ trước mặt anh dập đầu vậy. Mà Tôn Tiêu Tiêu thì ngồi đó chớp mắt, vẻ mặt vô tội.
Còn Trình Xảo Xảo và Lưu Long Đào thì đã hoàn toàn ngơ ngác. Mọi người sao có thể không biết cậu cả nhà họ Lưu, Lưu Long Siêu chứ?
"Anh...anh quỳ cái gì vậy, mau đứng lên đi".
Lưu Long Đào khó khăn mở miệng. Câu Diệp Tiên sư đó khiến anh ta có dự cảm không lành. Cái tên này vang lên như sấm bên tai trong tầng lớp thượng lưu ở Yên Kinh, ngày nào cũng nghe thấy.
Đặc biệt là khoảng thời gian trước, thiếu chủ Mục Tinh Thần của Cổ Kiếm Môn qua lại vô cùng thân thiết với bọn họ, cuối cùng lại bị Diệp Tiên sư chém chết!
Nhưng Lưu Long Đào không dám tưởng tượng, người mạnh nhất thế giới đánh bại Kiếm Thần, tung hoành trên tận chín tầng trời lại là thanh niên tóc xanh ngay trước mặt mình.
Lưu Long Siêu không nói gì, vẫn cúi đầu sát đất, người càng run lẩy bẩy.
Mãi hồi lâu, Diệp Thành mới bỏ chén trà trong tay xuống, lạnh nhạt nói: "Anh biết tôi sao?"
"Tiểu nhân...từng được chiêm ngưỡng phong thái của Diệp Tiên sư trên đỉnh Hoa Sơn".
Lưu Long Siêu vùi đầu, run rẩy nói.
Tuy gã vội vàng chạy tới nhưng cuối cùng vẫn chậm một bước. Chỉ riêng nhìn thấy tình hình bên trong phòng bao thôi là gã đã biết thằng em Lưu Long Đào của mình đã đắc tội Diệp Thành rồi. Thế nên Lưu Long Siêu không cần biết chuyện gì xảy ra, cứ quỳ xuống xin tha đã. Lúc này gã chỉ có thể cầu mong đầu óc Lưu Long Đào đừng có ngu quá, đừng có đắc tội Diệp Thành quá nhiều.
"Nếu đã biết tôi là ai thì phải biết rõ hậu quả của việc đắc tội tôi".
Diệp Thành nhẹ nhàng gõ bàn. Mỗi một tiếng gõ đều như cái búa nặng nề đập lên tim Lưu Long Siêu.
"Công ty giải trí Đại Hữu và nhà họ Lưu...sẽ cố gắng hết sức...bù đắp cho Tiên sư. Chỉ mong Tiên sư tha cho em trai tôi", Lưu Long Siêu run rẩy nói.
"Tha cho anh ta? Có thể".
Diệp Thành cười nhạt, ánh mắt lóe lên sự đùa cợt: "Chỉ cần nhà họ Lưu làm được một điều, tôi sẽ bỏ qua".
"Mời Tiên sư nói", Lưu Long Siêu cắn răng nói.
"Rất đơn giản, xóa bỏ tất cả hợp đồng với Tôn Tiêu Tiêu, ký lại một hợp đồng khác, không được có bất cứ mệnh lệnh cưỡng chế nào đối với cô ấy".
"Tài nguyên tốt nhất, đãi ngộ tốt nhất, người đại diện xuất sắc nhất của công ty các người đều phải đưa cho cô ấy, coi cô ấy như bảo bối. Tiêu Tiêu muốn đóng phim gì thì để cô ấy đóng, muốn làm gì thì để cô ấy làm. Cho dù cô ấy muốn dỡ công ty các người xuống thì các người cũng phải đứng cạnh khen hay. Nếu để tôi nghe được cô ấy có gì tủi thân và không vui thì tôi sẽ đến tìm các người tính sổ".
Diệp Thành bình tĩnh nói.
Mà Trình Xảo Xảo đứng bên cạnh nghe mà ngớ người.
Đây đâu phải là nghệ sĩ nữa rồi chứ, đây là tổ tông của công ty luôn rồi! Muốn diễn thì diễn, muốn đi thì đi, muốn làm gì thì làm. Dỡ công ty, chủ tịch phải đứng cạnh khen hay, cho dù là những thiên vương thiên hậu có địa vị cao nhất cũng không có đãi ngộ này đâu!
Tôn Tiêu Tiêu cũng trợn to mắt, không dám tin.
"Được!"
Lưu Long Siêu lập tức gật đầu thật mạnh.
Trong tình huống này, gã biết chỉ cần mình nói không thì thứ chờ đợi gã sẽ là cảnh đầu lìa khỏi cổ. Diệp Tiên sư sát phạt quyết đoán, nổi danh có thù tất báo, có thể nói nhiều với gã như vậy là do nể mặt Tôn Tiêu Tiêu mà thôi.
"Đi đi, đem theo thằng em của anh nữa".
Diệp Thành phất tay.
Sau đó dưới ánh mắt của hai cô gái, Lưu Long Siêu liền ngoan ngoãn cúi người đi ra, lôi Lưu Long Đào đang ngơ ngác ra khỏi phòng bao. Vừa đi đến cửa Lưu Long Đào liền hoàn hồn lại, vội vàng nói:
"Anh, điều kiện của anh ta quá phi lý. Bố và hội đồng quản trị trong công ty không chấp nhận đâu, vì sao phải đồng ý chứ".
"Nếu anh không đồng ý thì vừa nãy em đã chết ở đó rồi!"
Ánh mắt Lưu Long Siêu tối tăm nhìn anh ta.
Sắc mặt Lưu Long Đào cứng đờ, vô cùng khó coi: "Không thể nào, nơi đây dù sao cũng là Yên Kinh, Diệp Tiên sư chẳng lẽ dám giết người ngay trước mặt mọi người sao?"
"Nếu đã biết tôi là ai thì phải biết rõ hậu quả của việc đắc tội tôi".
Diệp Thành nhẹ nhàng gõ bàn. Mỗi một tiếng gõ đều như cái búa nặng nề đập lên tim Lưu Long Siêu.
"Công ty giải trí Đại Hữu và nhà họ Lưu...sẽ cố gắng hết sức...bù đắp cho Tiên sư. Chỉ mong Tiên sư tha cho em trai tôi", Lưu Long Siêu run rẩy nói.
"Tha cho anh ta? Có thể".
Diệp Thành cười nhạt, ánh mắt lóe lên sự đùa cợt: "Chỉ cần nhà họ Lưu làm được một điều, tôi sẽ bỏ qua".
"Mời Tiên sư nói", Lưu Long Siêu cắn răng nói.
"Rất đơn giản, xóa bỏ tất cả hợp đồng với Tôn Tiêu Tiêu, ký lại một hợp đồng khác, không được có bất cứ mệnh lệnh cưỡng chế nào đối với cô ấy".
"Tài nguyên tốt nhất, đãi ngộ tốt nhất, người đại diện xuất sắc nhất của công ty các người đều phải đưa cho cô ấy, coi cô ấy như bảo bối. Tiêu Tiêu muốn đóng phim gì thì để cô ấy đóng, muốn làm gì thì để cô ấy làm. Cho dù cô ấy muốn dỡ công ty các người xuống thì các người cũng phải đứng cạnh khen hay. Nếu để tôi nghe được cô ấy có gì tủi thân và không vui thì tôi sẽ đến tìm các người tính sổ".
Diệp Thành bình tĩnh nói.
Mà Trình Xảo Xảo đứng bên cạnh nghe mà ngớ người.
Đây đâu phải là nghệ sĩ nữa rồi chứ, đây là tổ tông của công ty luôn rồi! Muốn diễn thì diễn, muốn đi thì đi, muốn làm gì thì làm. Dỡ công ty, chủ tịch phải đứng cạnh khen hay, cho dù là những thiên vương thiên hậu có địa vị cao nhất cũng không có đãi ngộ này đâu!
Tôn Tiêu Tiêu cũng trợn to mắt, không dám tin.
"Được!"
Lưu Long Siêu lập tức gật đầu thật mạnh.
Trong tình huống này, gã biết chỉ cần mình nói không thì thứ chờ đợi gã sẽ là cảnh đầu lìa khỏi cổ. Diệp Tiên sư sát phạt quyết đoán, nổi danh có thù tất báo, có thể nói nhiều với gã như vậy là do nể mặt Tôn Tiêu Tiêu mà thôi.
"Đi đi, đem theo thằng em của anh nữa".
Diệp Thành phất tay.
Sau đó dưới ánh mắt của hai cô gái, Lưu Long Siêu liền ngoan ngoãn cúi người đi ra, lôi Lưu Long Đào đang ngơ ngác ra khỏi phòng bao. Vừa đi đến cửa Lưu Long Đào liền hoàn hồn lại, vội vàng nói:
"Anh, điều kiện của anh ta quá phi lý. Bố và hội đồng quản trị trong công ty không chấp nhận đâu, vì sao phải đồng ý chứ".
"Nếu anh không đồng ý thì vừa nãy em đã chết ở đó rồi!"
Ánh mắt Lưu Long Siêu tối tăm nhìn anh ta.
Sắc mặt Lưu Long Đào cứng đờ, vô cùng khó coi: "Không thể nào, nơi đây dù sao cũng là Yên Kinh, Diệp Tiên sư chẳng lẽ dám giết người ngay trước mặt mọi người sao?"
"Anh ta đường đường là Tiên sư, muốn giết một người phàm giống như giết một con kiến vậy, có một trăm một nghìn cách khiến em chết mà không biết vì sao mình chết đấy".
Lưu Long Siêu nói, dường như nhớ lại gì đó mà ánh mắt lộ vẻ hoảng sợ:
"Ngay cả thiếu chủ của Cổ Kiếm Môn là Mục Tinh Thần khiến cả nhà họ Tần nhà họ Liễu cũng phải khuất phục, Diệp Tiên sư nói giết là giết. Kẻ này đừng nói là dỡ công ty, cho dù là cướp hết gia sản nhà họ Lưu thì bố cũng không dám nói chữ không!"