Lam Thải Nhi sững sờ tại chỗ, giận tới mức cả người run rẩy. Không chỉ bị Diệp Thành vả mặt, cô ta còn thầm hận bản thân vì cho rằng ai cũng thích mình, không ngờ cô ta lại nghĩ rằng Diệp Thành sẽ đưa thẻ phòng tổng thống cho mình
Diệp Thành đương nhiên không quan tâm cô gái này nghĩ gì, trên thực tế, anh còn chả thèm ngó Lam Thải Nhi cái nào, tất cả đều do cô ta tự bụng bảo dạ mà thôi.
Đuổi cô nhóc Tào Hinh Toàn và Tiết Bách Hợp cố gắng chạy vào phòng mình ra ngoài, Diệp Thành mời ông quản gia pha chế cho mình một ly cocktail thư giãn thả lỏng, vừa từ từ thưởng thức vừa nghĩ tới hành trình ngày mai.
Diệp Thành âm thầm tới đây, mục đích chính yếu vẫn là để xem trong tay mấy võ sĩ kia có báu vật bảo bối gì mà mình muốn hay không, nếu có, anh nhất định phải lấy ra được thứ khiến đối phương khao khát
Trong phương diện này, Diệp Thành rất tự tin, chỉ cần là võ sĩ, ai cũng sẽ khát vọng được trở nên mạnh mẽ, chỉ cần anh nắm chắc được điều này thì không lo mấy người kia không dâng hết tài sản ra.
“So với mấy thứ phàm tục này, Tử Vân Đan có vẻ quý hơn nhiều!”, Diệp Thành ngửa đầu nốc sạch ly rượu, trong mắt hiện lên tia sáng sắc bén: “Dùng cái kia thôi!”
Dù Tử Vân Đan là linh đan hạ phẩm, nhưng cần phải có linh thảo Băng Tế Lan mới luyện chế được. Lần này Diệp Thành định luyện chế một loại đan dược khá bình thường nhưng lại rất có hiệu quả đối với võ sĩ.
Tăng Huyết Hoàn, có thể bổ máu bổ khí, chữa trị vết thương. Đối với người tu chân, nó không có tác dụng gì nhiều, vì chỉ có thể chữa lành vết thương bình thường mà không có hiệu quả với tiên thuật.
Nhưng người tu chân có có thể tự chữa lành vết thương bình thường của mình, hoàn toàn không cần dùng tới loại đan dược này. Mục đích ban đầu nó được luyện chế ra lại là vì tộc Huyết Ma, đan dược này được dùng để thỏa mãn sự khát khao máu tươi của chủng tộc này, nói thô thiển một chút thì là dùng để làm đồ ăn vặt.
Nhưng đối với những võ sĩ trên Địa Cầu này, Tăng Huyết Hoàn cũng là vật báu hiếm thấy. Vì người tập võ vốn sẽ không tránh được việc bị va chạm, bị thương là chuyện thường ngày. Tăng Huyết Hoàn chẳng những có thể bổ máu, khôi phục nội lực mà còn có thể nhanh chóng chữa lành vết thương, đối với võ sĩ, đây là thứ tốt để bảo vệ tính mạng trong thời điểm quan trọng.
Về mặt lý thuyết, tuy thứ này cũng chỉ là linh đan hạ phẩm nhưng hoàn toàn không thể sánh bằng Tử Vân Đan, vì thế việc luyện chế càng thêm đơn giản. Diệp Thành lấy ra nguyên liệu đã được chuẩn bị trước, lại thêm nữa tơ ngọc Thiên Hồ do Liễu Băng Dao cung cấp, trong vài tiếng là có thể luyện ra mấy trăm viên…
Trời lại sáng lần nữa, Diệp Thành xuống lầu, nhìn thấy Lam Thải Nhi đằng đằng sát khí. Tuy trong lòng cô ta chẳng mấy vui vẻ nhưng trong đầu vẫn nhớ nhiệm vụ của mình, chỉ có thể nhịn cơn giận mà thuê mấy căn phòng cho mình và mấy tay sai vào ở.
Diệp Thành cũng chẳng hề liếc cô ta cái nào mà đi thẳng ra ngoài, theo phía sau anh là Tiết Bách Hợp đang ngẩng cao đầu. Đối với kẻ xem thường người mình thích, cô ta không hề muốn tỏ ra hòa nhã.
Chỉ có Tào Hinh Toàn chạy tới với vẻ mặt áy náy, tối qua quá hưng phấn, cô ấy cũng quên mất Lam Thải Nhi.
Cô nhóc này thè lưỡi, áy náy nói: “Xin lỗi nha, sư tỷ Thải Nhi, đêm nay cô tới phòng tổng thống ở với tôi không?”
Được ở chung phòng với cô chủ mà mình yêu mến là việc rất có sức hút nhưng cô ta nhớ tới cạnh tự mình đa tình hôm qua thì lửa giận lại bùng lên, hừ lạnh:
“Không cần!”
Bên kia, Diệp Thành cũng mặc kệ Lam Thải Nhi nghĩ gì, lúc này, anh đã tới bên ngoài khu biệt thự Trình Thứ, đứng trong một sảnh rộng rãi.
Vì nơi này có diện tích lớn nên được dùng là nơi giao dịch của các võ sĩ. Nhà họ Trình thu phí 5%, cố gắng tạo điều kiện cho họ hết mức, vì thế, mặc dù mặt trời vừa lên, nơi này đã náo nhiệt đông đúc như chợ rồi.
Nhưng cẩn thận nghe ngóng thì sẽ phát hiện những tên đang la hét ỏm tỏi như mấy người đàn bà đanh đá này đều đang cãi nhau vì mấy vụ mua bán cấp bậc mấy triệu hoặc chục triệu.
“Anh trai, thanh đao này không tệ, năm triệu được không?”
“Tiền bối, ông thấy Thanh Tâm Kinh này giá hai mươi triệu được không?”
“Nhóc con, tôi là người nhà họ Văn ở Ma Đô, Sắt Thiên Thạch này có giảm giá không?”
...
Từ ý nghĩa nào đó, Diệp Thành là một người khá lười, anh không muốn giống bà chủ cầm rỗ khắp nơi để nhìn, làm những người kia chủ động tới xem không phải tốt hơn à?
Vì vậy, anh chọn một góc hẻo lánh rồi ngồi xuống, bày ra hai chai đan dược, viết tác dụng của Tăng Huyết Hoàn lên tấm bảng mà người nhà họ Trình giao cho, sau đó nhàn nhã nhắm mắt nghỉ ngơi.
Tiết Bách Hợp thấy vậy thì nhờ một người hầu nữ trải thảm kế bên, cô ngồi trên đó, nhẹ nhàng đỡ Diệp Thành để anh nằm gối lên cặp đùi đẹp đẽ của mình.
Diệp Thành cũng không khách sáo mà nằm xuống, mặt anh còn cọ xát hai cái rồi chọn tư thế thoải mái nghỉ ngơi. Tuy mặt Tiết Bách Hợp cũng đỏ nhưng trong lòng lại thầm sung sướng.
Thường ngày Diệp Thành đều trốn trong phòng tu luyện nên dù ở chung một biệt thự nhưng cơ hội họ gặp mặt cũng không nhiều nhưng sau khi đồng hành, cô cũng đã biết vài thói quen của người mình thích, thế cũng coi như đây là một chuyến đi không tệ.
Đầu tiên, Diệp Thành tu hành cực chăm chỉ, trong thời gian đó, nếu đi làm phiền anh thì sẽ không được đáp lại, lạng quạng còn bị quát mắng. Điều này thì mấy cô gái trong biệt thự đều rõ, chỉ có Tào Hinh Toàn trẻ người non dạ cứ đâm vào họng súng, bị dạy dỗ tới mức nước mắt rưng rưng.
Nhưng so với khi sự nghiêm túc khi tu hành, Diệp Thành lúc bình thường có chút uể oải, thậm chí có thể nói là lười biếng.
Có lẽ vì giữ tư thế khi tu hành quá lâu nên anh khá thích nằm, dù là trước mặt nhiều người, có thể nằm, anh cũng không ngồi.
Từ những lần ở cạnh anh, Tiết Bách Hợp phát hiện thái độ của anh đối với mình càng ngày càng thả lỏng, vì thế hôm nay cô mới lớn gan thử một hành động thân mật hơn, quả nhiên là rất có hiệu quả.
“Xem ra, muốn anh ấy yêu mình trong thời gian ngắn là không thể nhưng để anh ấy quen với việc mình ở bên lại là cách hay”.
Tiết Bách Hợp vừa cẩn thận nhấc chân để Diệp Thành được nằm thoải mái vừa âm thầm suy nghĩ. Có lẽ, hạt giống tình yêu của cô muốn nở hoa thì cần thời gian khá lâu nhưng may mà trên con đường dài đằng đẵng này, cô đã đi nhanh hơn người khác một bước.
Nhưng đợi hồi lâu mà không thấy ai hỏi thăm hàng hóa, Tiết Bách Hợp hơi mất kiên nhẫn, cô cúi đầu hỏi: “Chúng ta vẫn đợi ở đây à? Hơn nữa sao anh lại chọn góc khuất thế, không phải nơi này khiến mọi người khó chú ý sao?”
Diệp Thành nhắm mắt như thể đang mơ màng, anh hừ một tiếng: “Không cần phải gấp gáp! Tôi đang muốn để đám người kia nhìn thấy, nếu không so sánh một chút thì sao họ biết linh đan của tôi thần kỳ?”
- ------------------