Cố Tuấn Lam ngơ ngác trước sự kiên quyết của Diệp Thành nên cứ đi theo anh ra ngoài như vậy.
Lúc này Tương Uyển Như mới hoàn hồn lại, liền nổi trận lôi đình, hừ lạnh nói: "Tuấn Lam rốt cuộc đang làm gì vậy, tên họ Diệp đó điên thì cũng thôi đi, anh ấy cũng điên theo sao? Còn sợ vừa nãy chưa đủ mất mặt à!"
Đinh Lương Tài vội khuyên nhủ: "Chị dâu à, đừng giận, Diệp Thành trông bình thường thế thôi nhưng thực ra có quan hệ với nhà họ Thẩm ở Giang Thành đấy, cũng có tiếng nói phết".
Sắc mặt Tương Uyển Như thay đổi, nhà họ Thẩm ở Giang Thành lúc này có thế lực vô cùng lớn ở Hoa Đông, điều này đến cả trẻ con ba tuổi cũng biết. Nếu Diệp Thành có quan hệ với nhà họ Thẩm thì quả thật không thể coi thường.
Cô ta lập tức đứng dậy, nói: "Chúng ta đi xem thử đi".
Ở bên khác, Cố Tuấn Lam vừa ra khỏi phòng bao thì bình tĩnh lại, cậu ra kéo Diệp Thành lại, nói: "A Thành, thôi bỏ đi, không đáng để tranh cãi đâu".
Diệp Thành nhướng mày, lạnh nhạt nói: "Không, ly rượu ngày hôm nay anh ta không muốn uống cũng phải uống".
Cậu cả nhà họ Trình đang ở trong phòng bao, bên ngoài đương nhiên là có vệ sĩ. Thấy Cố Tuấn Lam lại quay lại, vệ sĩ đứng bên trái chợt nhíu mày, nói: "Không phải đã nói cậu chủ nhà chúng tôi rất bận, không có thời gian tiếp đám nhãi nhép này sao? Sao lại còn đến đây bám riết không buông thế!"
Diệp Thành ngẩng đầu, lạnh nhạt nói: "Anh nói cho Trình Hồng Quang là tôi đến rồi, xem anh ta có chịu gặp không".
Vệ sĩ bên trái càng mất kiên nhẫn hơn, gã trợn trừng mắt, nói: "Anh nghĩ anh là cái thá gì hả, còn dám gọi thẳng tên của cậu chủ nhà chúng tôi! Biết điều thì mau cút đi, nếu không tôi đánh gãy chân anh đấy!"
Gã còn chưa nói xong thì vệ sĩ bên phải đã tát hắn một cái lệch mặt. Gã kinh hãi thốt lên: "Anh, anh Ngưu?"
Anh Ngưu tát xong còn chưa đã, lại đá thêm một cú nữa rồi mắng to: "Này thì có mắt như mù, này thì mắt chó coi thường người khác! Ngay cả Diệp Tiên sư mà cũng dám mắng, muốn chết à!"
Diệp Thành nhướng mày, lạnh nhạt nói: "Anh biết tôi sao?"
Anh Ngưu vội cúi đầu nói: "Tôi là vệ sĩ của cậu cả nhà họ Trình, trước đây lúc đi theo cậu chủ ở quán bar Kim Diệp Tử tôi đã vinh hạnh được chứng kiến thần uy của Diệp Tiên sư".
Anh Ngưu nói, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Tuy hắn không hiểu võ đạo nhưng đã từng tận mắt thấy Trình Phá Sơn ngang ngược hống hách bị Diệp Thành đâm chết chỉ bằng một ngón tay. Hơn nữa giờ nhà họ Trình còn đang nương nhà Diệp Tiên sư bảo vệ, ai mà dám bất kính với anh chứ?
"Ừm".
Diệp Thành gật đầu rồi đẩy cửa ra, anh Ngưu và vệ sĩ kia sợ tới nỗi đổ đầy mồ hôi lạnh, nào dám ngăn lại.
Ở một bên khác, trong phòng bao, Trình Hồng Quang đang nói chuyện với đám nhà giàu của thành phố Chiêu Đức. Lúc này hai chân anh ta vừa mới khỏi không lâu, nằm trên giường gần nửa năm giờ mới có thể ra ngoài.
Lúc này anh ta vô cùng đắc ý, một tay ôm thiếu nữ xinh đẹp mặc sườn xám, tay kia cầm ly rượu nốc như điên.
Mấy ông nhà giàu ngồi bên cạnh cũng cố tình bợ đỡ nịnh nọt khiến Trình Hồng Quang buồn bực đã lâu giờ sảng khoái vô cùng, đắc ý vô cùng!
Nhớ lại cuộc tranh chấp trước cửa ban nãy, anh ta không khỏi cười lạnh nói: "Ha, một con nhãi tép riu của nhà họ Tương thôi mà cũng muốn kính rượu với tôi, nghĩ nhà họ Trình này đã sa sút đến mức đấy chắc?"
Nhớ lại về Diệp Thành, anh ta vừa hận vừa sợ. Anh ta hận Diệp Thành đánh gãy hai chân của mình, giết chú bác mình, thậm chí là ông nội Trình Bác Hiên. Nhưng anh ta lại sợ thực lực đáng sợ của đối phương, ngay cả Võ Thánh còn có thể ngang ngược giết chết, hơn nữa còn có thể tiện tay tạo ra Võ Thánh, bản lĩnh này quả thực khiến người khác run sợ.
Những người khác cũng vội phụ họa: "Đúng vậy đúng vậy, cậu cả có thân phận cao quý thế nào chứ, một kẻ tép riu sao có tư cách kính rượu được?"
"Muốn dựa hơi thì cũng phải nhìn rõ thân phận của mình chứ".
"Ha ha, chắc con nhóc đó đã điên đảo trước phong thái của cậu, rõ ràng không biết mà vẫn cố đâm đầu tiếp cận cậu".
Một đám người mồm năm miệng mười khen Trình Hồng Quang lên tận mây xanh. Anh ta không khỏi kiêu căng nói: "Ha ha, cả thế hệ trẻ của Giang Thành này cũng chỉ có Thẩm Hàn Lâm đủ tư cách kính rượu với tôi, những người khác là cái thá gì cơ chứ?"
Các ông nhà giàu nghe vậy thì không khỏi nổi thầm mắng. Cậu ba nhà họ Thẩm là ai chứ, giờ người ta là kẻ máu mặt nổi như cồn của ba tỉnh Hoa Đông, Trình Hồng Quang là cái thá gì chứ? Không nói đến việc giờ nhà họ Trình đã yếu đi nhiều, cho dù là lúc nhà họ Trình hưng thịnh nhất thì cũngchỉ xưng hùng xưng bá tỉnh Hoa Đông mà thôi, sao có thể so với nhà họ Thẩm được?
Tuy họ nghĩ như vậy nhưng không dám nói ra, chỉ nhao nhao phụ họa rồi tiếp tục nịnh nọt, khiến Trình Hồng Quang đắc ý quên trời quên đất, cao giọng nói: "Không nói đến người kính rượu chỉ là một con nhóc nhãi nhép của nhà họ Tương, cho dù tên họ Diệp kia thì tôi đây cũng không nể mặt đâu!"
"Thế à?"
Ngay sau đó, có một giọng nói lạnh nhạt vang lên ngoài cửa phòng bao, Trình Hồng Quang ngẩng phất đầu lên, quát to: "Đám A Ngưu đang làm gì vậy, không phải tôi nói là đừng quan tâm đến đâm tôm tép nhãi nhép đó sao?"
Nói rồi anh ta ngẩng đầu lên, sau đó sững sờ ngay tức khắc, người không tự chủ được mà run lên, lắp bắp nói: "Diệp, Diệp Tiên sư..."
Đám Tương Uyển Như lẳng lặng chuồn qua nghe thấy ba chữ này liền sững sờ, những người khác có thể không biết ba chữ này nghĩa là gì, nhưng trước đó không lâu Diệp Thành vừa càn quét tỉnh Tô Nam, những gia tộc ở tầng lớp trên của tỉnh Tô Nam đều từng nghe nói uy danh của anh.
Cô ta cảm thấy chuyện nực cười nhất thế giới này chính là chuyện này! Thanh niên bình thường chẳng có gì đặc biệt trước mặt mà cô ta coi thường lại là Diệp Tiên sư trong lời đồn sao?
So với Tương Uyển Như thì Kỷ Quân Lan bình tĩnh hơn nhiều, bởi cô ta đã đoán được từ lâu rồi, lúc này chẳng qua chỉ là chứng thực suy đoán của cô ta mà thôi. Tuy vậy nhưng cô ta vẫn vội vàng lấy điện thoại ra nhắn cho chị họ của mình:
"Người mà em gặp được chính là Diệp Tiên sư, vừa nãy Trình Hồng Quang của nhà họ Trình ở tỉnh Tô Nam đã chính miệng thừa nhận".
Diệp Thành không nhìn những người khác là tử từ đi đến trước mặt Trình Hồng Quang, lạnh nhạt nói: "Nghe nói bạn tốt của tôi đến kính rượu mà anh còn không cho cậu ấy vào cửa?"
Trình Hồng Quang run bắn lên, đau khổ nói: "Diệp Tiên sư, tôi nào biết người vừa rồi là bạn anh. Nếu, nếu tôi biết thì chắc chắn tôi sẽ tiếp đãi anh ấy thật tốt, tôi tôi tôi..."
Anh ta đã chẳng còn dâng vẻ huênh hoang tự đắc ban nãy nữa, khuôn mặt tràn ngập sự kinh hoàng và sợ hãi, ly rượu trong tay run lẩy bẩy bắn đầy đất.
Diệp Thành không noi gì. Anh cầm chai rượu mạnh trên bàn lên, lạnh nhạt nói: "Anh uống hết chai rượu này thì coi như trả lễ kính rượu của bạn tôi".
Mọi người cạn lời, đây là rượu trắng sáu mươi độ đấy, cho dù những phú thương đã gọi chai rượu này cũng chỉ dám uống một ly nhỏ thôi.
Nhưng Trình Hồng Quang nào dám từ chối? Thấy sắc mặt lạnh lẽo của Diệp Thành, anh ta cắn răng cầm chai rượu lên nhét vào miệng mình!
- ------------------