Mục lục
Tiên Đế Trùng Sinh - Diệp Thành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ma đầu, thật sự là đại ma đầu, các sư huynh đệ, theo ta lên trấn áp ma đầu này”.



Đại trưởng lão Tô Khởi Tín ánh mắt lóe lên một tia sáng sắc bén, phẫn nộ hét lớn.



Tam Thập Lục Thiên Cang Đại Trận nhất thời phát ra âm thanh vang dội như sấm rền. Áp lực mạnh mẽ liên tục áp xuống, làm cho cả không trung bị nghiền áp đến mức gần như sụp đổ. Thần tướng Minh Vương thậm chí bị ép từ độ cao bảy tám ngàn trượng xuống còn ba ngàn trượng.



Sức mạnh che lấp trời đất khiến cho các đệ tử Kim Đan ở phía dưới đều bị ép đến mức nằm rạp xuống sát mặt đất.



“Trưởng lão, xin hãy nương tay. Anh trai tôi không phải là ma đầu”.



Dao Nhi bắn ra một luồng ánh sáng vàng, muốn bay thẳng lên trên trời chắn trước mặt Diệp Thành, nhưng ngay lập tức bị đám người Lâm Hiểu Lôi ngăn cản.



Nhưng cho dù như thế, cơ thể Dao Nhi vẫn tỏa sáng như một ngọn đuốc, bốn con Chân Long được tạo thành từ những luồng linh khí quấn quanh người, giọng nói như tiếng gầm của Chân Long trên trời: “Trưởng lão xin hãy xem xét, anh trai tôi thật sự không phải là ma đầu đâu”.



Dao Nhi đau khổ cầu xin.



“Giết chết điện hạ Ngọc La Sát, diệt đồng đạo, hủy diệt khí vận vạn năm tới của tông môn chúng ta. Cậu ta không phải ma đầu thì ai là ma đầu cơ chứ?”



Đại trưởng lão tức giận hét lớn, đôi mắt trợn trừng lên, bắn ra một tia sáng sắc bén, hơi thở dần trở nên mạnh mẽ, vượt xa sức mạnh của Bán Bộ Thiên Quân, gần đạt tới cảnh giới của Phùng Tiếu Khách.



Lúc này mọi người mới phát hiện tu vi của đại trưởng lão mạnh mẽ đến nhường nào.



“Đúng thế, không có Ngọc La Sát, thiên nữ Minh Sương của tông môn chúng ta làm sao có thể độ kiếp được cơ chứ”.



Có trưởng lão phẫn nộ nói.



Mặc dù viên phế đan Cửu Chuyển Luân Hồi vẫn còn đó, nhưng loại thần đan này nếu sử dụng cần phải có bí pháp đặc biệt, trực tiếp nuốt xuống có hại mà không có lợi. Ngọc La Sát chết đi đã cắt đứt hy vọng để Minh Sương có thể thăng cấp lên Kim Đan thần phẩm.



Quả nhiên mọi người đều quay đầu lại nhìn.



Họ nhìn thấy Vọng Nguyệt Phong đã bị bao bọc bởi đám mây đen, sấm chớp phạm vi ngàn dặm xung quanh đều tụ tập ở đây. Lấy Vọng Nguyệt Phong làm trung tâm, từng luồng hơi thở thiên phạt của đất trời đánh xuống từ trong mây đen. Thậm chí có những luồng sấm sét giống như những con lôi long lượn quanh bầu trời, phát ra những tiếng gào thét liên tục, vô cùng dữ dội, hiển nhiên là lôi kiếp đã bắt đầu.



Người có pháp lực mạnh mẽ thậm chí có thể xuyên qua lôi kiếp nhìn thấy Minh Sương đang bị bao trùm bởi từng tầng sấm sét, đang không thể kéo dài hơn nữa.



Người tinh mắt đều hiểu rõ, nếu không có Cửu Chuyển Luân Hồi Đan, cơ hội để Minh Sương độ kiếp thành công gần như là không có.



“Thiên tài của tông môn chúng ta!"



Các trưởng lão của Bồng Lai Tiên Sơn đã đau lòng đến nỗi chảy cả huyết lệ.



Minh Sương nếu có thể luyện thành Kim Đan thần phẩm, chắc chắn có thể chứng đạo Nguyên Anh trong vòng ngàn năm, trở thành lão tổ trấn tông và át chủ bài của Bồng Lai Tiên Sơn, bảo vệ địa vị Bồng Lai Tiên Sơn trong cả vạn năm không thể bị lay chuyển. Kết quả là tất cả mọi thứ đều đã bị Diệp Thành phá hỏng hoàn toàn rồi.



“Giết!”



Các trưởng lão đồng loạt xông lên.



Trận bàn luân hồi khổng lồ ở trên trời tốc độ đột nhiên tăng lên vô cùng nhanh, đột nhiên vang lên một tiếng động cực mạnh, áp lực xung quanh Diệp Thành đột ngột tăng lên nhanh chóng. Ba ngàn trượng, hai ngàn trượng, một ngàn trượng. Cuối cùng thần tướng chỉ còn năm trăm trượng, thần tướng Minh Vương bị áp chế phát ra những âm thanh kẽo kẹt, hiển nhiên là bị ép đến mức vô cùng khổ sở.



“Giết chết ma đầu này đi!”



Các đệ tử của Bồng Lai Tiên Sơn đều cao giọng hét.



“Anh trai!”



Dao Nhi trợn tròn mắt, ngọn lửa vàng bùng cháy khắp người, huyết mạch Chân Long bùng nổ đến đỉnh điểm, muốn phá vỡ sự liên thủ của mọi người. Ngược lại, đám người Ân U Liên và tôn giả Bằng lại vô cùng tin tưởng Diệp Thành.



“Mọi người còn không ra tay sao?”



Diệp Thành dường như không nhìn thấy tầng tầng pháp trận đang ép xuống, anh quay đầu lại hỏi một câu. Sau núi Bồng Lai, trong cấm địa khói bụi mù mịt vẫn vô cùng yên tĩnh. Mọi người đều không biết Diệp Thành đang nói chuyện với ai.



“Uỳnh uỳnh!”



Sấm sét mạnh mẽ vẫn liên tục từ trên trời giáng xuống. Mọi người thậm chí còn nhìn thấy Minh Sương trực tiếp bị thần lôi đánh vào từ trên độ cao mấy trăm trượng, thân thể liên tục chấn động mạnh, gần như xua tan đi toàn bộ hơi thở hỗn độn trên người, thi thoảng lộ ra thân thể lờ mờ, khuôn mặt trắng bệch của Minh Sương.



“Thiên nữ!”



Lần này đám người Lâm Hiểu Lôi đều vô cùng đau lòng. Rất nhiều đệ tử thậm chí đã khóc nấc lên thành tiếng.



“Tên họ Diệp kia, nhìn đi, đây đều là việc tốt do cậu gây ra đấy!”



Ngay cả trưởng lão Nguyệt Hoa cũng phẫn nộ hét lớn, các trưởng lão khác cũng vô cùng tức giận, liều mạng thúc giục đại trận Thiên Cang khuấy động cả trời đất, muốn giết chết Diệp Thành ngay lập tức để tế bằng máu cho thiên nữ của mình.



“Diệp Thành tôi làm người ngay thẳng. Có ân báo ân, có thù báo thù. Hôm nay tôi cứu Minh Sương một mạng, tặng cho Bồng Lai Tiên Sơn một thần nữ, trả lại phần ân tình này. Từ nay trở đi, tôi và các người không có liên quan gì đến nhau nữa”.



Diệp Thành lạnh lùng nói.



Tất cả mọi người đều khó hiểu, chỉ nhìn thấy Diệp Thành giậm chân một cái.



“Lên!”



Vô số phù chú sáng rực lên từ dưới chân của anh. Những phù chú pháp trận này đều là một bộ phận của đại trận bảo vệ Bồng Lai Tiên Sơn, chúng nhanh chóng mở rộng thậm chí còn xâm nhập vào Tam Thập Lục Thiên Cang Đại Trận.



Các trưởng lão nhất thời kinh ngạc sững người, bọn họ đột nhiên nhận ra rằng họ không thể khống chế được pháp trận nữa.



Mọi người ngẩng đầu ngước lên nhìn, trận bàn khổng lồ ở trên trời đang xoay với tốc độ chóng mặt lúc này đột ngột rung động mạnh mẽ, giống như một con trâu điên không thể nào khống chế nổi đang bùng nổ.



“Không tốt, cậu ta có thể tước đoạt quyền kiểm soát pháp trận của chúng ta”.



Kim trưởng lão kinh ngạc hô lớn.



“Tên họ Diệp kia, cậu muốn làm gì thế?”. Lúc này đến cả đại trưởng lão cũng không thể khống chế nổi nữa, sắc mặt đột nhiên biến đổi.



Diệp Thành hoàn toàn không để ý đến bọn họ, cái gọi là đại trận mạnh mẽ này ở trong mắt đại tông sư tuyệt thế về trận pháp như Diệp Thành hoàn không đáng một xu. Khi tọa trấn ở Ngự Long Các, anh sớm đã nghiên tìm hiểu thấu triệt pháp trận này rồi. Mặc dù một pháp quyết không đủ để hoàn toàn khống chế pháp trận, nhưng có thể tạm thời có thể vô hiệu hóa sự khống chế của các trưởng lão.



“Vù vù vù!”



Diệp Thành lấy tay làm bút, ngón tay thấm thoắt đưa qua, thoáng chốc đã viết nên một trang giấy phong sương tỏa ra khí tức thần thánh. Trang giấy thần thánh vừa xuất hiện, cả thế gian đều sáng rực lên, tỏa ra hào quang sáng ngời, dường như có vô hạn đạo pháp và sức mạnh, khiến cho tất cả mọi người đều kinh ngạc không nói nên lời, mọi người đều bị cảnh tượng ấy thu hút không rời.



“Đi!”



Diệp Thành viết chữ lên bầu trời xong thì chỉ thẳng ngón tay lên trời.



Trang giấy màu vàng kim bay thẳng lên bầu trời, bắn vào trong cơ thể của Minh Sương đang trải qua lôi kiếp sắp tan vỡ. Mọi người nhất thời còn đang hoang mang thì nhìn thấy Minh Sương còn đang giãy dụa trong lôi kiếp thì thân hình đột nhiên chấn động mạnh, tỏa ra hào quang hỗn độn rực rỡ, sức mạnh từ trong cơ thể bộc phát ra một cách mạnh mẽ, dường như được thay da đổi thịt, có thể dễ dàng ổn định cả cơ thể trong lôi kiếp.



“Đây là…”



Vô số người trợn mắt há mồm, không thể hiểu nổi tại sao lại có thể có sự thay đổi lớn đến như thế. Kim Đan thần phẩm trải qua lôi kiếp, không phải nói là không ai có thể giúp đỡ hay sao?



Chỉ có một số tu sĩ lâu năm trong lòng mơ hồ đoán được điều gì đó, tất cả đều vô cùng chấn động sợ hãi.



“Tiên pháp trọng tâm của Minh Sương căn bản là có thiếu sót, mọi người để cho cô ấy mạnh mẽ đột phá trong lôi kiếp căn bản là đi tự sát. Bây giờ tôi giúp cô ấy bổ sung tiên pháp trọng tâm, giúp đỡ cô ấy thành Kim Đan thần phẩm, từ nay tôi và Bồng Lai Tiên Sơn, tất cả ân oán đã giải quyết hết, không còn ai nợ ai nữa”.



Diệp Thành lạnh lùng nói, từng chữ nói ra làm chấn động cả trời đất, khiến cho tất cả mọi người đều vô cùng kinh hãi.



Tiên pháp!



Diệp Thành lại tặng cho Minh Sương một trang tiên pháp hoàn chỉnh?



Đây chính là đạo thống của Chân Tiên, tồn tại qua hàng ngàn hàng vạn năm, là cơ sở nền tảng nhất. Tông môn được gọi là tông môn không phải là vì có công pháp truyền thừa hay sao? Diệp Thành đến thứ đồ quý giá như thế này cũng có thể tặng, quả thực là một phần quà vô cùng quý báu. Lúc này, đến cả đại trưởng lão Tô Khởi Tín cũng sửng sốt đứng lặng cả người, không biết nên nói cái gì.



Muốn trách móc Diệp Thành, nhưng ân tặng trang tiên pháp quả thực nặng như núi.



Dải Ngân Hà từ trước đến nay không biết có bao nhiêu Thiên Quân lưu lại rất nhiều pháp môn thiên giai. Nhưng đại năng Chân Tiên vô cùng hiếm hoi. Tiên pháp cũng vô cùng hiếm có, chỉ có một số ít mảnh tàn khuyết lưu lại, núi Bồng Lai ngàn năm qua cũng chỉ có một số ít tiên pháp tàn khuyết lưu lại, cho dù là như thế cũng đã được coi là bảo vật vô cùng quý giá, là tiên pháp trấn tông. Thế nên ân này vô cùng lớn đối với bọn họ.



Hơn nữa cho dù bọn họ muốn ngăn cản cũng không ngăn cản nổi, một nửa quyền khống chế của đại trận hộ pháp ở trong tay của Diệp Thành.



Nhưng phải cảm ơn Diệp Thành, lão ta làm sao có thể cam tâm cơ chứ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK