Màn đêm nhanh chóng buông xuống, một chiếc xe Lincoln bản kéo dài được lái tới, hai nam và một nữ bước xuống từ trên xe.
Tạ Yên Nhiên đang đợi ở đại sảnh khách sạn lập tức sáng mắt lên, nở nụ cười rạng rỡ tiến lên đón, cất giọng làm nũng: “Lương Tài, anh đến rồi à?”
Đinh Lương Tài không đổi sắc mặt mà lùi về sau một bước, để cô ta thấy Kỷ Quân Lan đang khoác tay mình. Kỷ Quân Lan xưa nay đĩnh đạc, tính tình như con trai, hiếm khi thể hiện dáng vẻ con gái như bây giờ, nũng nịu nói: “Lương Tài, đây là đàn em của anh đó sao?”
Đinh Lương Tài cười đáp: “Phải, giới thiệu với em, đây là Tạ Yên Nhiên, đàn em của anh thời trung học. Yên Nhiên, đây là Kỷ Quân Lan, bạn gái tôi. Còn người này cô cũng quen, là anh em tốt của tôi, Diệp Thành”.
“Chào cô”.
Diệp Thành hờ hững gật đầu với cô ta.
Sắc mặt của Tạ Yên Nhiên hơi thay đổi. Thật ra sau khi tốt nghiệp, cuộc sống của cô ta không tốt cho lắm. Mặc dù gia đình cũng giàu có sung túc, nhưng không đến mức có thể đổ tiền vào giúp cô ta nổi tiếng, mà giới giải trí thật sự quá phức tạp, không lường trước được…
Dù là Tạ Yên Nhiên da trắng chân dài, vẻ ngoài xinh đẹp sống trong môi trường đó bao nhiêu năm nay cũng vất vả sứt đầu mẻ trán, đến nay cũng không ngoi lên nổi ngôi sao hạng ba.
Lần này cô ta chạy đến Tô Bắc là vì nghe nói Đinh Lương Tài đã trở thành Phó chủ tịch của Hiệp hội thương mại liên hiệp Hoa Đông, tài sản lên đến một tỷ tệ, rất có mặt mũi. Cô ta định mượn thế lực của Đinh Lương Tài để xông pha giới giải trí một phen.
Tạ Yên Nhiên biết Đinh Lương Tài đã có bạn gái, nhưng cô ta vẫn vô cùng tự tin với vẻ đẹp của mình. Hơn nữa, năm xưa khi còn yêu nhau, Đinh Lương Tài rất cưng chiều cô ta, cho dù cô ta có chạy về làm người thứ ba của anh ta, mượn cơ hội này để trèo lên cao cũng đáng giá.
Nhưng bây giờ xem ra suy tính của mình rất khó thực hiện. Anh ta và bạn gái gắn bó keo sơn, còn cố tình tìm một người bạn đến đi cùng mình, tránh cho mình dây dưa với anh ta…
Tạ Yên Nhiên cũng có ấn tượng với Diệp Thành, nhà nghèo rớt mồng tơi, thời đi học trung học được Đinh Lương Tài quan tâm đến rất nhiều. Bây giờ chắc là tốt nghiệp xong thì đi theo Đinh Lương Tài kiếm sống ở Hiệp hội thương mại liên hiệp Hoa Đông.
“Cũng được”.
Tạ Yên Nhiên cau mày, cuối cùng chỉ đành bất đắc dĩ thở dài. Diệp Thành thì Diệp Thành vậy, bây giờ Hiệp hội thương mại liên hiệp Hoa Đông như mặt trời ban trưa, thậm chí khoảng thời gian trước còn thâu tóm một loạt thế lực ở Yên Kinh. Tên Diệp Thành này dù cho chỉ là một trưởng phòng nho nhỏ thì hẳn cũng có sức ảnh hưởng nhất định.
Nhưng khi cô ta nhìn về phía Diệp Thành lại phát hiện anh chỉ mặc quần áo thường ngày vô cùng giản dị, thế là lập tức cảm thấy hơi nản chí.
“Anh ta… không phải là nhân viên thuộc tầng lớp thấp nhất đấy chứ?”
Đinh Lương Tài đã chú ý đến vẻ mặt của Tạ Yên Nhiên, nhưng không vạch trần mà cười lớn nói: “Diệp Thành, tối nay chúng ta lên du thuyền trên sông Thương Lan chơi, ở đó quy tụ các nhân vật lớn thuộc xã hội thượng lưu và nhiều ngôi sao giới giải trí, sao cậu có thể ăn mặc tùy tiện như vậy chứ? Để Tạ Yên Nhiên đi cùng cậu mua một bộ quần áo mới đi!”
“Được”, Diệp Thành nhún vai, thờ ơ trả lời.
Tạ Yên Nhiên tưởng rằng Đinh Lương Tài sẽ trả tiền nên cũng không khách sáo, kéo Diệp Thành lên thẳng xe, đi đến một cửa hàng flagship Louis Vuitton.
“Chào anh chị, xin hỏi anh chị cần gì ạ?”, nhân viên bán hàng xinh đẹp tiến lên hỏi.
“Chúng tôi chuẩn bị tham dự tiệc rượu, muốn mua một bộ quần áo dự lễ”, Tạ Yên Nhiên nói.
“Vâng, xin mời đi bên này”.
Nhân viên bán hàng đã quá quen với việc này, ngược lại những người khách khác trong cửa hàng thỉnh thoảng lại liếc mắt sang phía họ. Tạ Yên Nhiên xinh đẹp lạnh lùng, vóc dáng lại cao ráo, khí chất hơn người, vừa nhìn đã biết không phải dạng son phấn tầm thường. Diệp Thành ở bên cạnh cô ta lại quá thua kém, giống như nhân viên văn phòng bình thường, không hề xứng đôi.
“Anh vào thay bộ này thử xem”.
Dù sao Tạ Yên Nhiên cũng ở trong giới giải trí nhiều năm, mắt thẩm mỹ rất cao, chọn đi chọn lại mới được một bộ màu trắng, bảo Diệp Thành mặc thử.
Diệp Thành tất nhiên không có vấn đề gì. Theo anh thấy, dù có ăn mặc giống như ăn mày, anh vẫn sẽ không để tâm đến ánh mắt của người khác, cũng như bạn sẽ để tâm đến suy nghĩ của con kiến dưới chân sao?
Tuy vậy, nếu đã muốn trải nghiệm cuộc sống của người bình thường thì phải theo quy tắc của người bình thường. Anh vào phòng thay đồ, không màng cởi áo mà tiện tay tạo pháp quyết, quần áo đã được thay.
Không thể không nói, mắt nhìn của Tạ Yên Nhiên rất tốt, Diệp Thành mặc quần áo cô ta chọn làm khí chất trên người anh thay đổi ngay, từ một nhân viên văn phòng không có tinh thần biến thành một cậu ấm nhà giàu trầm ổn chững chạc.
“Nói vậy là cô cũng lên du thuyền Phú Quý Hoàn sao? Thật là khéo quá!”
Diệp Thành ra khỏi phòng thử đồ thì thấy một thanh niên đầy khí phách đứng bên cạnh Tạ Yên Nhiên, đang nói chuyện gì đó. Tuy Tạ Yên Nhiên treo nụ cười mỉm trên mặt, nhưng rõ ràng cô ta có chút mất kiên nhẫn, vừa thấy Diệp Thành lại nói:
“Bạn trai tôi ra rồi”.
Sau đó cô ta tiến lên trước mấy bước, lẳng lặng khoác tay Diệp Thành, hơi tựa vào người anh, nở nụ cười mỉm mang tính chất nghề nghiệp diễn xuất.
Tuy đồng tử của thanh niên kia co rụt lại khi thấy vậy nhưng anh ta vẫn giữ phong độ nhẹ nhàng, chủ động đưa tay ra:
“Chào anh, tôi tên Lưu Bộ Phàm, vừa rồi tôi nghe bạn gái anh nói hai người cũng tham gia dạ tiệc trên du thuyền Phú Quý Hoàn à? Chi bằng chúng ta đi cùng đi, vừa khéo tôi mới ở Yên Kinh lên, có thể giới thiệu một vài người bạn cho hai người, ai cũng có chút ít thực lực”.
Anh ta vừa nói vừa âm thầm để lộ chiếc đồng hồ Vacheron Constantin trên cổ tay.
Diệp Thành “ồ” lên một tiếng, thuận tiện bắt tay anh ta.
Thấy cổ tay Diệp Thành không đeo gì, trong mắt Lưu Bộ Phàm ánh lên vẻ khinh thường. Nhưng bề ngoài anh ta vẫn không để lộ điều gì, vẫn mỉm cười giới thiệu lai lịch Phú Quý Hoàn cho hai người họ.
Hóa ra chiếc thuyền này vốn hoạt động ở khu vực Cảng - Úc, người có tư cách bước lên du thuyền đều là ngôi sao và cậu ấm nhà giàu. Nhưng lần này có một vị đạo diễn nổi tiếng ở Yên Kinh đầu tư mấy tỷ chuẩn bị làm một bộ phim lớn, vì vậy mới thuê Phú Quý Hoàn tới đây, mời các ngôi sao và người giàu có ở khắp nơi trên Hoa Hạ tham dự tiệc rượu. Truyện được đăng nhanh nhất tại Tamlinh247.com
Thế là từ khi Phú Quý Hoàn vào cảng luôn tiến thẳng một đường vào đất liền, gần đây vừa đến khu Hoa Đông.
Anh ta vừa nói vừa làm như vô ý tiết lộ tin tức của mình. Theo lời anh ta, nhà họ Lưu là gia tộc lớn nổi danh, dưới tên bố anh ta có hai đến ba công ty đại chúng. Bản thân anh ta thì mang danh Giám đốc của mấy tập đoàn lớn, còn có một biệt thự trị giá hơn trăm triệu tệ ở bên cạnh núi Hồng Phong, là cậu ấm hàng đầu ở Yên Kinh.
Nghe vậy, Diệp Thành suýt thì cười thành tiếng. Nếu những gì Lưu Bộ Phàm nói đều là thật thì cùng lắm anh ta chỉ được tính là gia tộc hạng ba ở Yên Kinh. Đừng nói là so sánh với những nhà giàu có như nhà họ Liễu, nhà họ Từ, chỉ nhà họ Khổng thôi cũng có thể nghiền chết nhà họ Lưu của anh ta.
Mà ở bên kia, Lưu Bộ Phàm không biết mình đã trở thành trò cười, vẫn thao thao bất tuyệt:
“Buổi khiêu vũ không chỉ có những ngôi sao nổi tiếng lâu năm, mà còn có một vài nữ thần quốc dân và những chàng trai ngọt ngào mới lên. Tiệc rượu lần này chủ yếu là do đạo diễn Thạch Hướng Thần của công ty giải trí Lăng Vân ở Yên Kinh tổ chức. Tôi và cậu Thạch con trai ông ấy khá thân nhau, đến lúc đó có thể giới thiệu cho mọi người làm quen”.
Nghe đến đây, Tạ Yên Nhiên lập tức sáng mắt lên.