Nhìn thấy phép thần thông, hai mắt Diệp Thành co rụt lại, trong lòng có chút cảnh giác.
Khi tu luyện đến cảnh giới Huyền Tiên, cho dù các sinh linh trên Trái Đất không hiểu được pháp môn tu tiên chân chính, nhưng bọn họ cũng sẽ thức tỉnh một số phép thần thông, dường như là khi sinh ra đã có được thiên phú bẩm sinh, đến một cảnh giới nhất định mới kích hoạt những phép thần thông này. Những thiên phú thần thông này tuy rằng không mạnh bằng các thiên phú thần thông do người tu tiên luyện thành, muôn hình vạn trạng, nhưng uy lực cũng không hề yếu một chút nào, hao phí sức lực cũng không quá lớn.
Đối mặt với một đòn công kích thần thông, ngay cả Diệp Thành cũng không dám xem thường. Anh có thể cảm giác được trong đám dơi hút máu hung bạo kia thậm chí có một luồng uy lực có thể đe dọa tính mạng của mình.
Tuy ràng chỉ là một luồng nhưng Diệp Thành cũng không muốn mạo hiểm, hai tay nhanh chóng thi triển với tốc độ vô cùng nhanh, đánh ra từng luồng tia sáng rực rỡ. Các tia sáng trên không trung nhanh chóng biến thành vô số phù chú nhanh chóng kết hợp lại thành một vách tường thành màu vàng kim chặn giữa không trung.
Đây mới là công pháp phật môn chân chính của giới tu tiên, Như Lai Thần Ấn!
Đây là tiên pháp mà sau khi Diệp Thành bước vào cảnh giới Kim Đan mới luyện thành, mạnh mẽ hơn rất nhiều so với aoe ảnh phật của Hoạt Phật Lãng Nhật. bảy sắc phật quang của Hoạt Phật Lãng Nhật nhìn thì hoa mỹ nhưng thực ra muốn chống lại công kích của Huyền Tiên thì vô cùng miễn cưỡng, nhưng phật quang màu vàng của Diệp Thành cho dù là công kích của Tiêu Nghĩa Tuyệt ngày đó cũng chưa chắc phá được.
“Đây, đây là cảnh tượng kinh khủng đến mức nào chứ…”
Những người còn sống đều lộ ra vẻ kinh hãi, đồng thời ngẩng đầu lên lộ ra thần sắc khó tin, dù cách nhau trăm mét cũng có thể cảm nhận được sức mạnh của loài dơi hút máu bao trùm cả không trung, bọn họ thật không biết phải làm sao nữa.
Nhìn thấy cảnh này, Đường Tuấn Nghị bất chợt nghĩ đến ghi chép trong các quyển sách cổ xưa về cường giả Huyền Tiên:
Bay trên không trung, dùng gió làm đao, sấm sét không dám công kích, lửa cháy không bị làm sao, đi trong nước dễ dàng…, giống như thần tiên trong truyền thuyết cổ xưa, ông ấy trước nay đều không tin, nhưng bây giờ nhìn thấy Diệp Thành và Huyết Ma, cuối cùng cũng đã tin tưởng rồi.
Thì ra Huyền Tiên thật sự mạnh mẽ đến như thế…
Mà lúc này, vô số con dơi hút máu va vào bức tường thành màu vàng kim. Sau đó một cảnh tượng xảy ra khiến cho người ta kinh hãi, bức tường thành do vô số phù văn tạo thành không ngừng bị vấy máu như thể bị nhiễm bẩn, đến cả những phù văn màu vàng cũng đang từ từ bị mục nát.
“Chuyện này làm sao có thể cơ chứ, pháp thuật cũng có thể bị nhiễm bẩn?”
Pháp Thần còn sống sót khi nãy đã chết lặng từ khi nào, cảnh tượng trước mắt đã hoàn toàn lật đổ những hiểu biết của họ về pháp thuật.
“Ầm ầm ầm!”
Những con dơi hút máu liên tục va đập vào ánh Phật màu vàng kim, cuối cùng khiến cho toàn bộ bức tường thành bị nhiễm bẩn, hoàn toàn biến thành màu đỏ như máu.
Bức tường thành tạo thành từ các phù văn hoàn toàn nứt ra, vô số phù văn bị nhiễm bẩn từ trên không trung rơi xuống đất, còn phát ra âm thanh bị máu huyết ăn mòn sột soạt.
“Pháp thuật vừa nãy Diệp Tiên sư còn có thể thi triển được bao nhiêu lần nữa đây?”
Huyết Ma nhoẻn miệng cười, nhẹ nhàng khiêu khích nhìn về phía anh: “Phép thần thông tiêu hao Huyết khí thế này, ta chỉ cần một chút thời gian là có thể khôi phục, chỉ cần cậu không chết, đám dơi của ta liên tục phóng ra sẽ có thể bào mòn cậu đến chết đấy!”
“Đây chính là sức mạnh thực sự Chúa tể hắc ám, con người như cậu vĩnh viễn không thể đạt tới”.
Nói xong, Huyết Ma lại lần nữa mở miệng, Huyết khí khổng lồ xung quanh nhanh chóng dung nhập vào trong cơ thể của lão ta, sau đó lại từ miệng lão lại có một đàn dơi hút máu tiếp tục được phóng ra.
Hàng ngàn con dơi hút máu giống như một đám mây đen bao phủ cả bầu trời, hung hăng lao về phía Diệp Thành, giữa không trung nổi lên từng tiếng ma kêu quỷ khóc khiến cho mọi người sợ hãi run lên bần bật.
Mọi người đều chăm chú nhìn về phía Diệp Thành, chờ đợi xem anh sẽ kháng cự như thế nào, lúc này bất tri bất giác mạng sống của mọi người đều đã trói chặt với anh.
Bởi vì Diệp Thành thắng, bọn họ ít nhất còn có thể sống sót, nhưng nếu Huyết Ma thắng, bọn họ sẽ chỉ có một con đường là bị hút khô đến chết trong đau đớn.
“Diệp Tiên sư dù sao cũng không phải Huyền Tiên chân chính, so với Huyền Tiên lâu năm như Huyết Ma lão tổ vẫn có chút chênh lệch”.
Có cường giả Thần Cảnh nhìn rõ thế cục, trong lòng thầm thở dài. Qua thời gian dài bọn họ đều phát hiện Diệp Thành cho dù là thân thể, võ đạo, thuật pháp, thần hồn đều vượt lên trên sức mạnh của Thần Cảnh. Nhưng dường như không có sự kết hợp sức mạnh giống như Huyền Tiên chân chính, tất cả sức mạnh đều được tập hợp thành một thể.
Chiến đấu bình thường rất khó nhìn ra, nhưng đến những trận chiến như của Diệp Thành với cường giả Huyền Tiên lâu năm như Huyết Ma, đến lúc thật sự chiến đấu đến khi phân ra sống chết sẽ hiện rõ sự khác biệt giữa hai người.
Lúc này đối mặt với sức mạnh mênh mông dường như có thể nuốt chửng tất cả mọi thứ của đàn dơi hút máu khủng bố ấy, đối diện với Huyết Ma đang cười khinh khỉnh nhìn mình, Diệp Thành nở một nụ cười tươi rói:
“Ông tưởng rằng chỉ mình ông có phép thần thông thôi à?”
Nói xong, hai tay anh đan chéo, thủy triều vô cùng vô tận từ sau lưng anh phá không mà đến, lúc đầu chỉ là từng hạt trắng nhỏ, nhưng sau đó là một làn sóng thủy triều cực lớn che kín bầu trời lao đến, hoàn toàn áp đảo đàn dơi hút máu kia.
Phép thần thông của thân thể Hải Hoàng Lưu Ly: Kinh Đào Hải Lãng!
Uy lực của phép thần thông này thực sự quá kinh khủng, có thể phá hủy thành phố thậm chí hủy diệt một đất nước, cho nên Diệp Thành bình thường sẽ ít khi muốn sử dụng nó, hơn nữa uy của Kinh Đào Hải Lãng thực sự quá kinh khủng, nếu nó được sử dụng trên một chiến trường rộng lớn nơi hàng triệu người đang chiến đấu thì đó chính là lời nguyền chết chóc, nhưng khi sử dụng cho một người thì hiệu quả thật sự không tốt cho lắm.
Nhưng bây giờ đối chiến với phép thần thông của Huyết Ma, Diệp Thành cũng phải sử dụng tuyệt chiêu.
“Ầm ầm ầm!”
Nếu như bầy dơi hút máu của Huyết Ma che lấp trời đất thì thủy triều do Diệp Thành triệu hồi đang cắt ngang qua các vì sao, giống như dải cả bầu trời vũ trụ rơi xuống mặt đất, không có một ngọn cỏ nào còn tồn tại!
Một trận sóng thần kinh hoàng gầm thét từ sau lưng Diệp Trần lao tới, sau đó đột nhiên nhảy lên hóa thành một đạo cầu vồng từ trên trời rơi xuống, ngay sau đó toàn bộ trời đất đều bị cơn sóng thần này che phủ.
Trong không trung phát ra âm thanh “rầm rầm”, dường nhu cả không trung cũng không thể chịu nổi, sơn sóng thần tụ lại thành một khối tiếp tục lao về phía đàn dơi hút máu.
“Đây, đây là cái gì?” Đám người Đường Tuấn Nghị đã chết lặng rồi.
Bọn họ vốn cho rằng, Diệp Thành khi đối mặt với phép thần thông Huyền Tiên của Huyết Ma, đáng lẽ sẽ bị đánh đuổi hết sức chật vật, thậm chí là bại trận mới đúng. Nhưng kết quả là Diệp Thành trực tiếp lật tay triệu hồi thủy triều bao phủ toàn bộ khe núi.
“Lẽ nào đây mới thật sự là sức mạnh thực sự của Diệp Tiên sư hay sao? Cuộc chiến trước đây với chúng ta, anh ấy còn chưa dồn toàn lực?”
Trong lòng các Thần Cảnh đó nảy ra một suy nghĩ ngớ ngẩn, nhưng bọn họ lại mơ hồ cảm thấy đây là sự thật, trong những lần giao đấu trước, Diệp Thành không có sử dụng thực lực chân chính của mình, bởi vì bọn họ... đơn giản là không đủ tư cách!
Thủy triều trên bầu trời ầm ầm lao tới, ngay cả không trung dường như cũng bị nuốt chửng, dù cách xa hàng trăm mét nhưng ai cũng có thể cảm nhận được khí lạnh thấu xương, nếu như Diệp Thành sớm thi triển Kinh Đào Hải Lãng, e rằng Thần Cảnh trong cả khe núi cũng không đủ để anh giết!