Chương 882: Kế Hoạch Báo Thù Của Phong Linh
Ma La khẽ gật đầu, ánh mắt lộ vẻ sáng suốt.
“Nói như vậy thì không chừng thần điện này vốn không phải do thần tiên thời thượng cổ xây dựng nên mà là do các tiên tông năm xưa để lại, dùng để cất giữ tiên nguyên sau khi luyện hóa ma khí.
Nhưng tại sao tiên tông lại dùng chữ của tộc Quang Minh? Phải biết rằng người biết dùng chữ thần lệ phải là người có dòng máu thuần của tộc Quang Minh chứ không phải là đám lâu la của Trái Đất đã bị tôi giết chết đó”.
“Còn có hai chữ “Tề Thiên” đó nữa…” Diệp Thành vốn dĩ không để tâm đến chút kiến thức nông cạn đó của Ma La mà chỉ tự mình suy ngẫm.
Nhưng bất luận thế nào, nếu như bên trong có cất giữ Tiên Nguyên, vậy thì sẽ là cơ duyên rất lớn, đến cả Diệp Thành cũng thấy động lòng.
Nếu như vô số tiên khí tập hợp lại với nhau, ngưng tụ thành kết tinh của thần thì dù cho chỉ có một viên thôi, cũng đáng giá hơn cả chục ngàn, cả trăm ngàn viên linh thạch.
Dù bây giờ Diệp Thành khó có thể hấp thụ được loại năng lượng cấp cao đó nhưng nó cũng vô cùng có giá trị.
“Có một viên kết tinh của thần như thế thì chắc đến chín phần là tôi sẽ có thể đột phá được Nguyên Anh.
Thậm chí có thể mượn cơ duyên này nâng cấp Cửu Khuyết Linh Lung Anh, hợp nhất với Cửu Khiếu Thần Anh”.
Diệp Thành cảm thấy vô cùng háo hức.
Nhưng Ma La lại tiếp tục nói, theo như anh ta nói thì các giáo lớn đã phong tỏa cửa lớn dẫn vào trong thần cung, Thần Tử Trường Sinh và thần tử Kim Ô đều đã vào trong thần cung từ trước.
Các tu sĩ tông môn bình thường như bọn họ thì chỉ có thể đứng ngoài nhìn, đợi sau khi các thần tử của các tôn giáo lớn tìm kiếm xong thì họ mới có thể vào được.
“Ầy, Cố Thần Tử, bây giờ một mình anh đến cũng không thể làm gì được mấy tôn giáo lớn đó.
Nếu như có thể dắt thêm vài ma sư, ma tôn của tộc Lệ Ma đến thì nhất định thần tử có thể vào trong”.
Ma La nhỏ tiếng cảm thán, anh ta đã tưởng “Cố Trường Sinh” ở trước mặt đã gia nhập tộc Lệ Ma.
Diệp Thành khẽ nhìn quanh, quả nhiên đã nhìn thấy rất nhiều chiếc thuyền quý cực lớn đang thấp thoáng bao vây lấy cổng chính, đối đầu với tu sĩ của các tông môn khác.
Các tu sĩ Nguyên Anh trên những chiếc thuyền quý đó ai nấy cũng có khí tức ngút trời, thậm chí người cầm đầu còn đạt đến Nguyên Anh trung kỳ, thậm chí là Nguyên Anh hậu kỳ, được bao trùm trong một vùng ánh sáng thần thánh, mạnh mẽ vô cùng.
Theo như Ma La nói thì đó là thần tướng do các thần giáo lớn phái đến.
Thần tướng là cao thủ cực mạnh trong Nguyên Anh, ít nhất cũng là Nguyên Anh trung kỳ mới được phong danh hiệu này.
Mỗi thần giáo đều có số lượng thần tướng không giống nhau, đi theo bên cạnh đại năng Hợp Đạo, thậm chí thần tướng siêu cấp còn là bán bộ chân tiên, có sức mạnh đáng sợ đến cực điểm.
“Thần tướng Huyền Minh của Vô Cực Tông, thần tướng Lưu Kim của Kim Ô Môn, thần tướng Thiên Tuyệt của Trường Sinh giáo, thần tướng Diệt Tận của Vạn Yêu Môn… Trong sáu thần tướng lớn ở đây, chỉ có thần tướng Quang Minh mạnh nhất là được đi theo thần tử Trường Sinh vào trong thần điện”.
“Năm thần tướng đó phong tỏa chặt thần điện, dù cho là tu sĩ Nguyên Anh đỉnh cao thì cũng khó mà tiến được một bước vào trong”, Ma La lắc đầu thở dài.
Anh ta không để ý thấy sau khi Diệp Thành nghe thấy cái tên Quang Minh thì ánh mắt anh đột nhiên thoáng qua sát ý điên cuồng!
Nhưng khi Diệp Thành liếc mắt và khẽ ừ một tiếng thì sát khí cũng từ từ biến mất theo.
Anh đưa mắt nhìn về vị thần tướng Thiên Tuyệt đó thì nhìn thấy một cô gái xinh đẹp tuyệt trần, mặc váy dài màu trắng giống như một đóa sen tuyết đang lắc lư.
Cô ta lạnh lùng như băng tuyết, dù so sánh với các nữ tu ở khu vực ngoài thì cũng không hề kém cạnh mà ngược lại còn có thêm vài phần khí chất thần tiên lạnh lùng.
Không ngờ cô gái đó lại là Phong Linh!
Ánh mắt Diệp Thành sáng lên, sau khi anh tiêu diệt tám dị tộc lớn thì Phong Linh đã vô cớ mất tích, còn nhớ vì chuyện này mà ba ngày Dương Lâm không nuốt nổi cơm, cuối cùng, khi Diệp Thành đồng ý với bà ta, dùng thế lực của cả phái Sương Diệp để tìm kiếm, nhất định sẽ tìm Phong Linh về lại thì bà ta mới thấy yên tâm.
Rõ ràng trước đây Phong Linh luôn che đậy, tu vi của cô ta bị người trong tộc phế bỏ, đến cả Kim Đan, thậm chí là Ngưng Đan cô ta cũng không địch lại được, nên mới cố ý che đậy vẻ đẹp của mình.
Nhưng bây giờ, cô ta đã được Diệp Thành truyền thụ công pháp hoàn chỉnh, tu vi đã đột phá cấp Kim Đan nên mới thể hiện ra hết vẻ đẹp của mình.
Mà đương nhiên Diệp Thành cũng biết được mục đích cô ta xuất hiện ở đây là gì.
“Chính là vị thần tử của Vạn Yêu Môn đó! Năm xưa là chính người đó đích thân hạ lệnh dắt theo thần tướng và rất nhiều Nguyên Anh của Vạn Yêu Môn bao vây giết chết tôn giả Bằng”.
Hơn nữa, Diệp Thành cũng có thể tưởng tượng được cách mà cô ta muốn báo thù, chính là bán rẻ thể xác, thậm chí là tôn nghiêm của mình để lấy lòng thần tử Trường Sinh đó, mượn sức mạnh của Trường Sinh giáo để trả thù.
“Con nhóc ngu xuẩn!”
Diệp Thành thầm thấy khinh thường, nếu Thần Tử Trường Sinh giáo đó vì một cô gái nhỏ nhoi mà khai chiến với Vạn Yêu Môn, vậy thì anh vốn đã không thể ngồi vào vị trí ngày hôm nay rồi.
Mặc dù Phong Linh đã trưởng thành hơn rất nhiều trong sự đè nén của thù hận, nhưng dù sao thì trước đây cũng đã được cưng chiều lâu rồi nên đầu óc dễ bị mê muội, lên thuyền của giặc.
“Lẽ nào thần tử đã để ý đến cô gái bên cạnh thần tướng Thiên Tuyệt sao? Không thể đụng đến đâu.
Nghe nói cô ta là thần phi được thần tử Trường Sinh đích thân chọn lựa, sau này sẽ đưa về Trường Sinh giáo, có hi vọng vào được tông môn đấy”, Ma La mỉm cười trêu chọc.
“Hehe”.
“Sao thế? Cảm thấy bất mãn với người mà thần tướng ta đã ép buộc đưa về sao?”
Thần tướng Thiên Tuyệt bước qua, chắp hai tay sau lưng, đứng ở bên cạnh, nhìn xuống mặt đất đầy ma khí qua mấy tầng ánh sáng chói lóa.
Ông ấy mặc áo bào đỏ, giáp vàng, giữa hai chân mày có một chấm sáng vàng kim, đôi mắt sắc bén như kiếm, khuôn mặt góc cạnh như được đẽo gọt từ đá, tinh tế và tuấn tú vô cùng.
Còn pháp lực đáng sợ, thâm hậu đến mức không thể tưởng tượng xung quanh thần tướng Thiên Tuyệt thì khỏi phải nói nữa, dù cho không động đậy, chỉ đứng ở đó thôi nhưng đệ tử của cả thuyền đều vô cùng cung kính.
Đến cả Phong Linh, dù cho trong lòng thấy không vui nhưng cũng chỉ có thể thầm than thở, không ai có thể bì lại được phong thái phóng tầm mắt nhìn xuống trái đất của thần tướng Thiên Tuyệt.
Các cao thủ trong Vạn Yêu Môn thì lại còn kém xa hơn.
Không chỉ có thuyền Trường Sinh Ngự Thiên, rất nhiều đệ tử nữ trên các bảo vật đang bay lượn xung quanh cũng đều bất giác nhìn qua với ánh mắt đầy ái mộ.