Tiên kiếm Tuyết Thế tung ra kiếm quang lợi hại va chạm với kim quang hộ thể trên hai tay Diệp Thành, tạo thành tia lửa như máy cắt kim loại xoay tròn. Tuy Vấn Kiếm lão tổ đã mất đi sức mạnh tiểu Chân Quân nhưng có tiên bảo trong tay, thêm một thân chiến lực, mạnh hơn cả khi ở đỉnh Hoành Lan ba phần.
Kiếm Tích Thiên không hổ là danh kiếm đứng đầu tông môn thượng cổ. Từng ráng mây đỏ rũ xuống, thậm chí kim quang hộ thể cắt vỡ, va chạm với chưởng của Diệp Thành, âm thanh đụng vào kim loại vang lên.
“Phá...””
Diệp Thành khẽ lật tay, kiếm quang sắc bén bị bẻ gãy khiến Vấn Kiếm lão tổ không kịp lùi ra sau. Bản thể của kiếm Tích Thiên chỉ là một thanh kiếm thôi. Sau khi nó vỡ vụn thì vẫn có thể ngưng tụ lần nữa.
Trong nháy mắt, Diệp Thành lùi lại cả một khoảng, dù với tu vi của anh thì khí cơ dừng lại, rơi xuống đáy cốc nhưng thế đã tạo cho cơ hội Thánh Thiên Đế tung ra một quyền.
“Ầm ầm!”
Chân nguyên rít gào, biến thành luồng sáng rực rỡ, đủ để rung chuyển bầu trời.
Tu vi của Thánh Thiên Đế rất khủng bố, không hề thua kém cao thủ đỉnh phong là Vấn Kiếm lão tổ. Trên thực tế, khi ông ta thúc giục sức mạnh tiểu Thiên Quân, đợi khi Diệp Thành yếu nhất mà tấn công, hiển nhiên đã mang theo quyết tâm phải giết anh cho bằng được.
“Phù!”
Ánh mắt Diệp Thành ngưng tụ, anh khẽ thở ra một hơi, hai tay đặt trước ngực, tạo thành hình hoa sen, nhẹ nhàng chặn một quyền này.
“Bùm!”
Hai quyền kình đánh ra trong không trung.
Thánh Thiên Đế không chịu nổi mà lùi mấy bước, lưu lại bảy dấu chân. Mà cả người Diệp Thành cũng nhoáng lên, sắc mặt trắng bệch.
“Hắn bị thương rồi, dùng hết toàn lực đi!”
Tu Trúc Chân Quân mừng rỡ ra mặt.
Diệp Thành một lần liên tục ngăn chặn sự tấn công điên cuồng của năm tiểu Thiên Quân, cuối cùng cũng bị thương. Dù bị thương rất nhẹ, đối với anh, có thể khôi phục trong tích tắc nhưng đó cũng đủ cho đám tiên nhân tông môn thượng cổ đã thấy được hi vọng chiến thắng.
“Rầm rầm rầm!”
Ngay lúc này, bảy cường giả đồng thời ra tay.
Trong hư không, lửa cháy như rồng, tiếng sấm chấn thế, tia sáng kinh thiên, kiếm quang sáng chói... vô số sức mạnh đáng sợ khiến nghìn trượng quanh đó biến thành đại dương hỗn loạn, chỗ sâu nhất thì không gian cũng chấn động, dường như không chịu nổi sức mạnh khủng khiếp này.
Sáu món tiên bảo, thêm một tiểu Thiên Quân dùng hết toàn lực, đây là khái niệm đáng sợ cỡ nào?
Dù là Vấn Kiếm lão tổ đứng đầu ở trong đó thì cũng bị xé nát bấy. Diệp Thành cũng bắt đầu liều mạng, đủ loại pháp quyết thần thông hiện lên trong tay họ.
Đến cuối cùng, Diệp Thành biến thành Chu Tước. Cánh sải ba nghìn thế giới, nhấc lên sóng thần nguyên khí. Tám người càng đánh càng hăng, cuối cùng lao ra khỏi Thánh Thiên Cung, bay tới vạn mét trên không.
Diệp Thành dùng sức mạnh Chu Tước khống chế trời đất.
Nguyên khí trăm dặm chung quanh như nước lũ vỡ đê kéo tới, biến thành bão táp, ngưng tụ sau lưng Diệp Thành. Nhưng bảy vị chưởng môn cùng triển khai thần thức, tranh giành quyền điều khiển nguyên khí trời đất với Diệp Thành.
Người trên mặt đất chỉ có thể ngửa đầu nhìn.
Sấm sét ầm ầm trên trời, nhất thời tuyết rơi như bão, mưa to tầm tã, nhất thời thái dương tỏa sáng rực rỡ... cường giả Xuất Khiếu đỉnh phong đánh nhau quá ư là khủng bố, mọi hiện tượng thiên văn đều thay đổi.
“Xoẹt!”
Cuối cùng Diệp Thành cũng bị thương.
Thừa lúc Ngũ Long Thần Hỏa bao vây anh, Vấn Kiếm lão tổ tung một kiếm như thần, tạo thành vết thương trên vai anh. Dù sau đó, thân thể Hải Hoàng Ngọc Lưu Ly tự động khép lại nhưng anh vẫn bị thương.
Rất nhanh!
Vết thương thứ hai, thứ ba, thứ tư liên tục xuất hiện.
Đến cuối cùng, trên thân Diệp Thành hiện ra Thanh Lam Mộc Giáp, công thể thần thể thúc đẩy, anh cũng không chống đỡ nổi đòn tấn công của những người này. Tiên bảo quá mạnh, thậm chí có thể uy hiếp được cả Thiên Quân.
Khi Diệp Thành còn chưa phá đan hóa Anh thì chưa thể ngăn cản những tiên bảo này.
“A...”
Khi cuộc chiến lên tới đỉnh điểm, Diệp Thành ngửa mặt lên trời hét dài, thần thông thúc đẩy tới cực hạn, đôi cánh hợp lại, tạo thành thanh thiên đao tuyệt thế bổ tới. Sắc mặt bảy tông chủ lạnh lùng, cũng kích hoạt tiên bảo trong tay, ào ào đánh tới.
“Bùm!”
Không gian tan vỡ, hỗn độn hiện ra.
Một đòn quá mạnh mẽ này khiến mây mù vài dặm chung quanh đều bị chấn thành bột phấn. Khí kình to lớn giáng từ trên trời xuống, đụng vào ngoài thành Thiên Đô khiến một ngọn núi cao trăm mét bể nát bấy, trên mặt đất hiện ra một cái hố to khổng lồ.
Bảy tông chủ chấn động.
Diệp Thành không chịu nổi một kích này, thân hình anh bị thổi bay xa cả trăm trượng. Từng tia máu phun ra từng chỗ bị thương trên cơ thể, khí kình còn sót cũng trút ra hết.
“Diệp Thành, giơ tay chịu trói đi!”
Ánh mắt Thánh Thiên Đế vô cùng uy nghiêm.
Diệp Thành ngẩng đầu, trong mắt có tia sét: “Các người đã thành công chọc giận tôi rồi!”
“Bây giờ, hãy để tôi cho thấy sức mạnh chân chính!”
“Thanh... Long... biến!”
“Ầm!”
Một ánh sét nóng bỏng nổ tung từ trên người Diệp Thành. Lôi điện trong người anh dần biến thành một con rồng khổng lồ phi phàm, điều khiển sấm chớp.
Khi pháp tướng Thanh Long xuất hiện, cả bầu trời rung chuyển, vô số dòng điện lấp lóe trên không, sấm nổ vang, sét tung hoành. Trong trời đất như biến thành đại dương sấm sét.
Thanh Long – thần thú thượng cổ là chủ điều khiển sấm chớp, tuy không chuyên về chiến đấu như Bạch Hổ nhưng cũng không thể khinh thường.
So với Chu Tước, có lẽ Thanh Long không có tốc độ và ngọn lửa, cũng không có năng lực phòng ngự và cắn nuốt thần thông như Huyền Vũ nhưng chiến lực rõ ràng cao hơn nhiều.
“Chiến!”
Dù Diệp Thành biến ra một loại thần thông nữa.
Nhưng bảy tông chủ chẳng hề lo sợ, cầm tiên bảo tấn công.
Tiên bảo mạnh mẽ bị thúc giục, từng Chân Quân công kích, chiêu thức ào tới từ bốn phương. Họ dùng hết toàn bộ thực lực, muốn một lần đánh chết Diệp Thành. Bảy luồng năng lượng khiến trời đất biến thành đại dương, nguyên khí cuồn cuộn.
“Con kiến hôi!”
Sau khi lấy ra át chủ bài, đồng tử của Diệp Thành lạnh tanh.
Thần thú Thanh Long duỗi móng, tung một trảo trong hư không. Một quả cầu sét năm màu đỏ trắng xanh đen vàng xuất hiện trong lòng bàn tay anh, biến thành cầu sét, mạnh mẽ đánh ra.
“Ầm ầm!”
Một trụ sét nhìn đen nhưng không phải đen, nhìn trắng mà không phải trắng phá vỡ tất cả, bay về phía bảy tông chủ. Dùng sức mạnh thần thú Thanh Long thúc giục ra Thần lôi Thanh Long Diệt Ma thì sao có thể yếu chứ?
Vô Thiên Phật xông tới.
Huyền Kim Mộc Ngư nện ra, tạo thành gợn sóng màu vàng, cuối cùng thì Vô Thiên Phật dùng Huyền Kim Mộc Ngư đập tới.
Trụ sét đánh vào trên Huyền Kim Mộc Ngư, tạo thành khí tức hủy diệt, khổng lồ mênh mông, đủ để chôn vùi mọi thứ trong vòng mấy cây số, sánh bằng một kích Nguyên Anh.
Vô Thiên Phật sao gánh nổi một đòn này.
“Phụt!”
Vô Thiên Phật phun ra một ngụm máu tươi, cả người lảo đảo.
Người được gọi là Đại Kim Cang bây giờ đã có vết nứt trên cơ thể, âm thanh của Huyền Kim Mộc Ngư càng thêm vang dội, bị đánh bay ra ngoài, nứt ra trên bề mặt.
Vô Thiên Phật có thân thể cứng nhất cũng không chịu nổi một chiêu, tiên bảo cũng bị hư rồi sao?
Sáu tông chủ khác nhìn đại dương sét thì đều biến sắc.