Trong hư không, có tiếng ầm ầm tựa sóng trào.
Trên đỉnh núi, các đệ tử phái Sương Diệp chết trận, kể cả những tu sĩ Nguyên Anh đã chết trận lúc này đều biến thành một luồng thần hồn nhàn nhạt, ngưng tụ lại từ trong không trung rồi bay về phía Diệp Thành. Anh nhẹ nhàng đựng những thần hồn này vào trong một miếng ngọc rực rỡ lấp lánh ánh sáng. ! Những người này không phải phân thân của Diệp Thành, chưa từng được anh đánh dấu, tất nhiên anh không thể tái tạo cơ thể cho họ, đó là bản lĩnh chỉ tu sĩ Hợp Đạo mới có. Nhưng Diệp Thành có thể đưa họ vào luân hồi, đoạt xá chuyển thế, đó không phải chuyện khó. Thậm chí với phép thần thông của Diệp Thành, anh có thể tái tạo lục đạo luân hồi tạm thời trong một khu vực nhỏ. Như vậy thì người đầu thai có thể đầu thai ở Hoa Hạ hoặc Địa Cầu mà không bị chạy lung tung khắp vũ trụ.
"Hay cho một pháp thuật chiêu hồn".
Thành Hành tán thưởng, nhưng sắc mặt không thay đổi, tay vẫn tóm cổ Aokawa Sakura: "Diệp Thành, cậu ngưng tụ cơ thể, thu thập thần hồn của chúng thì có ích gì? Nếu bổn thần tướng muốn là có thể giết chúng thêm mười lần, trăm lần, cho đến khi thần hồn của chúng hoàn toàn vỡ nát".
"Hơn nữa, hầu gái cậu yêu quý vẫn đang nằm trong tay tôi. Tôi có thể bóp nát cơ thể và thần hồn của cô ta thành mảnh vụn ngay trước mặt cậu, mà cậu thì không thể làm gì được!"
Gã mỉm cười nói, nhưng tất cả những người nghe thấy đều chấn động vì sự lạnh lùng độc ác của gã.
"Thế sao?"
Diệp Thành cười nhạt, ánh mắt sâu thẳm, một luồng ánh kim khẽ lóe lên.
Ngay sau đó, sắc mặt Thành Hành chợt biến, lui sang bên cạnh ba trượng, nhưng đã muộn.
Bên trong, Thành Hành tức tối nhìn Diệp Thành kéo Aokawa Sakura vào trong lòng. Đôi mắt gã lấp lóe ánh bạc, những ánh bạc đó bắn ra khiến những lỗ nhỏ dày đặc xuất hiện trong không gian. Gã nói với giọng âm u.
Gã đang tức giận tới đỉnh điểm, sau khi luyện thành thần thể Hỗn Nguyên Vô Cực, uy lực của hắn mạnh mẽ vô cùng. Nhưng một khi cơ thể đã bị tổn hại thì cực khó để hồi phục. Nhát kiếm này của Diệp Thành ít nhất cũng đã chém mất ba trăm năm tu vi của gã, không thể nào lấy lại được.
"Diệp Thành, cậu đã chọc giận tôi rồi. Bổn tọa phải khiến tất cả đệ tử của cậu và cả phái Sương Diệp nghiền nát thành tro bụi, tóm lấy phân thân thần hồn của cậu cho vào trong đèn dầu, dùng Ma hỏa thiêu đốt mười nghìn năm, thế mới có thể xoa dịu cơn giận dữ của bản tôn..."
Thành Hành gằn từng câu từng chữ. Ánh sáng trên người gã sáng thêm một chút mỗi khi gã nói xong một câu, đến cuối cùng thì biến thành một vòng bạc bao phủ suốt cả nghìn trượng. Phạm vi nghìn trượng dường như đã biến thành một biển bạc, vô số pháp tắc ánh sao lạnh lẽo tràn đầy cả lĩnh vực.
Đây là thần vực. Tu sĩ Nguyên Anh tu luyện đến đỉnh phong, hòa pháp tắc vào trong lĩnh vực, nhập một mảnh hư không vào trong cơ thể. Trong thần vực này, từng cử chỉ của người tu luyện đều tựa như một vị thần, chỉ còn một chút nữa là có thể lập ra một thế giới mới.
Uy áp đáng sợ của khí huyết vọt lên từ trên người gã, đè ép tới nỗi tất cả mọi người trong phạn vi trăm dặm đều thấy nghẹt thở, ngay cả tu sĩ Nguyên Anh cũng kinh hãi.