Sau khi buổi hôn lễ khiến người ta cảm thán không thôi này kết thúc, Diệp Niệm và Tần Hồng Sương dính nhau như keo sơn. Đôi vợ chồng ân ái này hơn hai mươi mấy năm không gặp, giờ chỉ muốn mỗi ngày đều ở bên nhau không rời, thân mật còn hơn cả lớp trẻ bây giờ.
Mà lúc này Diệp Thành đã lặng lẽ rời khỏi Yên Kinh...
Tất nhiên anh rời đi không phải vì không muốn làm bóng đèn quấy rầy bố mẹ mà là vì bên phía Tô Bắc gửi tin đến, đại đệ tử Tào Hinh Toàn của anh đã xuất quan.
Sau khi rời khỏi anh, cô bé này vẫn luôn bế quan tu luyện, ngay cả hôn lễ của Diệp Niệm và Tần Hồng Sương cũng không tham gia. Hơn nữa Diệp Thành cũng đã đồng ý với cô ấy, ngày anh vang danh thiên hạ cũng sẽ là ngày mà hai người gặp nhau.
Sau khi xuống máy bay ở tỉnh Tô Bắc, anh liền cảm giác được sự dao động mãnh liệt đến từ linh hồn, liền nhướng mày cười nói: "Cô nhóc này làm cũng khá tốt đấy".
Nói rồi anh giậm chân một cái, biến thành một luồng ánh sáng rồi lao đến trước khu biệt thự nhà họ Tào trong khi không một ai phát hiện.
Sau đó trong khu biệt thự liền vang lên âm thanh lảnh lót như chuông bạc: "Sư phụ!"
Một luồng ánh sáng màu trắng xông ra khỏi khu biệt thự nhà họ Tào, cô bé Tào Hinh Toàn xông ra như một cơn gió rồi nhào vào lòng Diệp Thành.
Đã lâu không gặp, cô bé trông càng xinh đẹp. Vốn cô ấy đã được Quỳnh Tương Ngọc Lộ nuôi dưỡng, tóc đen đã biến thành màu xanh lam, khuôn mặt cũng trở nên tinh xảo vô cùng, nhìn như nàng tiên cá.
Nhưng trình độ bám dính của cô ấy thì càng ngày càng ghê gớm. Cô ấy treo luôn trên người Diệp Thành, cho dù Lam Thải Nhi đứng bên cạnh nói thế nào cũng không chịu xuống.
Đợi đến khi Dương Lâm biết Diệp Tiên sư đến thì vội vàng tổ chức tiệc tiếp đón anh, mà Kỷ Hoa Linh và Kỷ Quân Lan và cả người bạn từ nhỏ của Diệp Thành là Đinh Lương Tài biết tin này thì đều tới dự tiệc.
Diệp Thành ôm Tào Hinh Toàn nói chuyện với người bạn từ nhỏ của mình. Những đám con cháu của nhà họ Tào chỉ có thể ngoan ngoãn đứng một bên nhìn Diệp Thành được đám trưởng bối vây quanh, ánh mắt không khỏi ngẩn ngơ.
Khi tiệc tan, Lam Thải Nhi liền đi qua thấp giọng nói: "Diệp Tiên sư, lát nữa có một buổi tụ họp, những người tham dự đều là thế hệ thứ hai của các gia tộc quyền thế của Hà Đông Hà Bắc, không biết anh có hứng thứ tới xem không?"
"Ồ?"
Diệp Thành khẽ ngước mắt nhìn cô gái đang cung kính kia. Đã không gặp một khoảng thời gian, tu vi của cô ta càng thâm sâu, hiển nhiên là đã sắp tới Võ Thánh rồi.
Kể từ sau chuyện của Cừu Lăng Vân, anh không hề nói chuyện với Lam Thải Nhi. Trước đây tuy cô gái kiêu ngạo này không mấy chống đối anh nhưng hai người cũng từng đấu khẩu vài lần. Nhưng khi thân phận của Diệp Thành càng ngày càng cao, sự cách biệt giữa anh và Lam Thải Nhi cũng càng ngày càng lớn, thế nên cô ta đã cảm nhận được áp lực theo bản năng, xa cách hơn rất nhiều.
"Tụ họp?"
Diệp Thành có chút hứng thú. Cuộc tụ họp của đám tiểu bối, anh đi không phải là lại bắt nạt người ta sao.
Anh bây giờ đều qua lại với những kẻ máu mặt như Tiêu Nghĩa Tuyệt, Tần Sương, đâu có để những đám tiểu bối kia vào mắt, tuy xét theo tuổi thì đúng là anh thuộc lứa này.
"Lần tụ họp này đều là các đệ tử trọng tâm của các gia tộc lớn ở Hà Đông và Hà Bắc. Hiệp hội thương mại liên hiệp Hoa Đông chúng ta gần đây đã di chuyển việc làm ăn sang bên đó, tất nhiên sẽ phải chịu sự bài xích của các thế lực cũ. Đến lúc đó chỉ cần anh ra mặt là được, giao dịch của rất nhiều gia tộc sẽ thuận lợi hơn nhiều".
Lam Thải Nhi thấy anh hình như có ý định từ chối thì vội nói.
Lúc này Tào Hinh Toàn cũng chạy qua ôm đùi Diệp Thành, gào ầm lên: "Sư phụ sư phụ, con cũng muốn đi".
Hết cách, Diệp Thành chỉ có thể cười cười rồi gật đầu đồng ý. Nhưng anh đi cũng chỉ lộ cái mặt ra là được, cứ coi như là đi uống rượu tìm vui đi, dù sao anh cũng không cần phải đích thân đi đàm phán giao lưu.
....
Cuộc tụ họp được tổ chức trong câu lạc bộ Thanh Diệp ở ngoại thành.
Nói là một cuộc tụ họp nhưng thực ra những người đến đều là những nhân vật quan trọng đời thứ ba của các gia tộc lớn của Hà Đông Hà Tây, có một số người thậm chí là người thừa kế gia sản của gia tộc. Thân phận của họ cũng không thua kém gì những người Kỷ Hoa Linh, Thẩm Hàn Lâm. Những người này tụ tập ở đây để bàn tán những kế hoạch về phát triển sản nghiệp gia tộc năm tiếp theo.
Trong đó cũng có đề cập tới mâu thuẫn, giao dịch giữa các gia tộc với nhau. Tuy Diệp Thành không hiểu nhưng anh cũng biết, không có một gia tộc nào có thể độc hưởng một mình. Thế nên cuối cùng cũng phải thỏa hiệp, quan trọng cũng chỉ là thu được lợi ích lớn bao nhiêu mà thôi.
Lam Thải Nhi vừa lái xe vừa giới thiệu cho Diệp Thành:
"Hà Đông Hà Tây có các gia tộc lớn lâu đời là nhà họ Phùng, nhà họ Trần, nhà họ Sở, nhà họ Ngụy. Trong số các gia tộc này thì nhà họ Phùng ở Hà Đông và nhà họ Ngụy ở Hà Tây là mạnh nhất. Đặc biệt là nhà họ Ngụy ở Hà Tây, nghe nói là nhà họ Ngụy có quan hệ mật thiết với một gia tộc lớn nào đó ở Yên Kinh. Nhưng giờ đã có Diệp Tiên sư ở đây rồi, cho dù là gia chủ của gia tộc lớn ở Yên Kinh đích thân đến đây thì cũng không dám làm loạn".
Lam Thải Nhi nói vậy, ánh mắt nhìn Diệp Thành tỏa ra ánh sáng lấp lánh.
Cuộc chiến thế kỷ trên đỉnh núi Hoa Sơn, tuy Lam Thải Nhi không đích thân đến xem nhưng vẫn nghe được những lời đồn sau đó. Lúc cô ta vẫn đang nỗ lực bước vào Võ Thánh thì Diệp Tiên sư đã có thể giết chết Huyền Tiên trong giây lát, sự cách biệt này quả thực là trên trời dưới đất.
"Năm đó sao mình lại không nhìn ra anh ấy có thiên phú tuyệt vời thế này nhỉ?", Lam Thải Nhi thầm thở dài.
"Nói như vậy, chỉ cần xử lý hai gia tộc này là nhũng người khác sẽ chẳng còn đáng lo ngại nữa?", Diệp Thành ôm Tào Hinh Toàn, vừa nhéo khuôn mặt cô bé vừa hỏi Lam Thải Nhi.
Lam Thải Nhi cười khẽ, đáp: "Tất nhiên rồi, những gia tộc đó vốn đã có mưu tính riêng, họ đã sớm rơi vào thế yếu so với Hiệp hội thương mại liên hiệp Hoa Đông chúng ta. Cũng nhờ có hai gia tộc đó dẫn đầu nên họ mới miễn cưỡng chống đỡ được đến bây giờ. Nhưng hôm nay anh đã đến, họ cũng chỉ là những con châu chấu tép riu mà thôi, không đáng lo ngại".
Diệp Thành gật đầu, nhà họ Phùng hay nhà họ Ngụy cũng chỉ là đứng dựa trên quyền thế và tiền bạc mà thôi. Khi mất hết quyền lực và tiền bạc thì tất nhiên sẽ dần sụp đổ, khác hẳn với những gia tộc võ đạo như nhà họ Tiêu, nhà họ Đường. Những gia tộc đó chỉ cần có đời đời tông sư là sẽ mãi mãi không sụp đổ.
Đặc biệt là nhà họ Tiêu, có Tiêu Nghĩa Tuyệt là Huyền Tiên ở đó thì ít nhất cũng có thể truyền thừa cả nghìn năm, sừng sững không đổ!
Nghĩ vậy, Diệp Thành tối sầm hai mắt, lặng lẽ suy nghĩ.
Gần đây anh đang muốn xây dựng thế lực, bởi tu vi của anh ngày càng mạnh thì những kẻ địch mà anh chọc vào cũng ngày càng lợi hại. Anh cũng không thể nào lúc nào cũng bảo vệ được tốt người nhà. Những lá bùa bảo vệ kia tuy mạnh nhưng sao có thể đánh được sự đột kích của cường giả Thần Cảnh?
Bây giờ tuy anh có quan hệ tốt đẹp với Long Đằng nhưng người ta cũng bận, không thể lúc nào cũng cho người bảo vệ bố mẹ bạn bè của anh được, dựa vào mình vẫn tốt hơn.
"Xem ra đến lúc lập môn phái thuộc về riêng mình rồi. Không chỉ vì mình mà còn phải để những người mình quan tâm đều tu hành công pháp. Như thế đến lúc linh khí phục hồi họ cũng không đến mức không có năng lực tự bảo vệ".
Diệp Thành nghĩ vậy, khóe môi cong lên. Anh xoa mặt Tào Hinh Toàn, nói: "Con nghĩ nên đặt tên gì cho môn phái của chúng ta?"