Diệp Thành dẫn theo Lâm Cửu Nhi từ từ bay trên sông Thương Lan, cảnh này thu hút ánh mắt mọi người. Một Kim Đan trẻ tuổi cũng chỉ có số lượng đếm trên đầu ngón tay, ai cũng biết nhau, nhưng người lạ như Diệp Thành thì còn hiếm hơn báu vật.
“Đan sư Bích Hải tới làm gì thế?”
Lữ Khinh Mộc nhíu mày, cô ta còn đang định là sau khi đại hội chấm dứt thì sẽ dùng thế lực của nhà họ Lữ để cưỡng chế bảo hộ đối phương nhưng lần này lên núi Hoành Lan này thì cô ta không thể quyết định được.
Mà Lâm Thất Thất cũng sửng sốt, nhíu mày nói: “Cửu Nhi, lại đây!”
Lâm Cửu Nhi đang đứng cũng giật mình, nghe chị gọi thì vô thức
Diệp Thành quay đầu, Hà Cửu Hằng và Lâm Tuyết cũng đang cười nhìn anh. Anh chẳng hề quan tâm mà tiếp tục đảo một vòng. Cả sông Thương Lan rộng khoảng trăm trượng, túm năm tụm ba có hàng chục người, ai cũng là tu vi trên Kim Đan, gần như tinh anh của tông môn thượng cổ đều tụ lại nơi đây.
Diệp Thành đảo qua đám đệ tử của Bạch Vân Quan, không thấy Thẩm Minh Nhan thì anh nhíu mày, tìm một góc hẻo lánh ngồi xuống, quyết định đợi sau khi đại hội sông Thương Lan kết thúc thì đi tìm hiểu tung tích của Thẩm Minh Nhan một chút.
“Sao anh lại lên đây?”
Lâm Thất Thất hỏi bằng giọng chỉ trích.
Sông Thương lan có quy tắc là chỉ cần có người vượt sông lên núi thì đều coi như người ứng tuyển, có thể bị người khác khiêu chiến bất cứ lúc nào. Vì thế Lâm Thất Thất mới không mang Lâm Cửu Nhi lên đây, ngay cả Lữ Khinh Mộc cũng nhíu.
“Em cũng không biết, là Diệp tiên sư bảo lên đây!”
Lâm Cửu Nhi có chút mờ mịt, gương mặt nhỏ ngơ ngác trông khá đáng yêu.
“Hừ, anh ta đúng là không biết sống chết! đợi lát nữa Hà Cửu Hằng tìm anh ta, giải quyết quách cho xong!”. Lâm Thất Thất hừ lạnh, kéo Lâm Cửu Nhi ra sau rồi nói:
“Đứng sau lưng chị, họ nể mặt chị thì sẽ không khiêu chiến!”
“A!”
Lâm Cửu Nhi ngoan ngoãn ngồi xuống.
Lúc này, vài tia sáng chiếu từ trên trời xuống núi Hoành Lan và tám ngọn núi khác. Sắc mặt mọi người nghiêm túc, bao gồm nhiều người đang đứng dưới núi xem xét, không ai dám thở mạnh.
Chân Quân buông xuống!
Hào quang tan đi, để lộ ra những thần tiên đang đứng đầy uy nghiêm, tiên khí mờ ảo hay sấm sét vờn quanh. Tổng cộng có tám người, bảy tông môn lớn và Liệt Diễm Cốc, mỗi chỗ tới một người.
Những Chân Quân này tới đây chỉ là để giám sát chứ không nhúng tay vào. Họ đều ngồi xếp bằng trên núi, không ai nói gì, chung quanh cũng không có ai dám tiến lên làm phiền, dù là trong tông môn thượng cổ, Chân Quân cũng là người đứng đầu.
“Đại hội Thương Lan chính thức bắt đầu!”
Thánh Tử đứng lên, chắp tay ngạo nghễ tuyên bố: “Nếu các vị có người mà mình muốn khiêu chiến, dù là tôi thì cũng không sao!”
“Ha ha, Thánh Tử đã vô địch, không ai có thể đánh bại, thả ra khí thế của nhà vô địch như thế, ai còn dám khiêu chiến?”. Ninh Vô Văn cười ha ha.
Những người khác liên tục gật đầu.
Quy tắc của đại hội sông Thương Lan, người mạnh nhất thường sẽ bị khiêu chiến cuối cùng.
“Để tôi này tới trước đi, thả con săn sắt, bắt con cá rô, tôi muốn lĩnh giáo tuyệt học của Bạch Vân Quan!”, Lữ Khinh Mộc đứng lên, đôi mắt sáng ngời, rực rỡ như lửa, nhìn về phía Bạch Vân Quan.
Hạ Thư Nhã không nói gì, đi lên đài.
Hai tiên tử tuyệt sắc giao thủ, đều là những mỹ nữ siêu phàm thoát tục, vẻ ngoài tương đương, gia thế thân phận không hề thua kém, tức khắc khiến toàn trường bùng nổ, tất cả mọi người đều chăm chú theo dõi.
“Ầm ầm ầm!”
Trong tích tắc, hai người đánh nhau. Lữ Khinh Mộc điều khiển cặp khuyên bằng vàng, tung hoành trên không, đây là một cặp linh khí trung phẩm, uy lực không hề thua kém thượng phẩm. Còn Hạ Thư Nhã lại đánh ra hai tia cầu vồng màu trắng, dùng thần quang băng phách ngăn địch.
Tất cả đều nín thở quan sát.
Chỉ có Diệp Thành ngồi xếp bằng trong góc, quay lưng với mọi người, đối mặt với sông Thương Lan, nhắm mắt tu luyện. Khí thế của anh phập phồng lên xuống theo thủy triều của dòng sông, giống như cả trời đất này, hai bên đã hòa làm một. Một tia kinh mạch đứt gãy, huyệt khiếu đang được linh khí tràn đầy làm dịu, chữa lành. Cả người anh dần biến thành một khối bảo ngọc không tỳ vết.
“Mình sắp khôi phục tới cảnh giới Xuất Khiếu rồi!”
“Bùm!”
Tu vi của Hạ Thư Nhã cao hơn, khuyên vàng của Lữ Khinh Mộc bị đánh bay. Nhưng cô ta không hề tức giận mà mỉm cười nhận thua. Sau đó, lần lượt những tinh anh tiến lên khiêu chiến lẫn nhau.
Dù là Vấn Thiền Đại Sư hay Lâm Thất Thất, Ninh Vô Văn, ai cũng từng bị người khác khiêu chiến.
Nhưng họ đều tự nhiên thể hiện ra thực lực xứng đáng đứng trên đỉnh của tu chân. Chỉ trong ba, năm chiêu là đã đánh ngã đối thủ. Nhất là Vấn Thiền Đại Sư, cơ thể cứng cáp, dù bị đao kiếm chém trúng thì không hề nhúc nhích, chỉ khiến đối thủ buông vũ khí đầu hàng.
“Tuy lớp trẻ của tông môn thượng cổ xuất hiện tinh anh tầng tầng lớp lớp nhưng vẫn là thất đại huyền môn và Liệt Diễm Cốc đứng đầu!”
Vài vị Chân Quân lẳng lặng theo dõi, một người trong đó lên tiếng:
“Dù sao họ cũng được tông môn bồi dưỡng từ nhỏ, thêm cả bí pháp và pháp khí đỉnh cấp. Đáng tiếc cho Mục Tinh Thần và Từ An Dân, Bạch Vân Thường nữa, tất cả đều bị nằm lại thế tục, nếu họ đến, tạo ra vài phiền phức cho Thánh Tử thì tốt. Dù sao mấy người Vấn Thiền cũng còn non xanh quá!”
Chân Quân của Cổ Kiếm Môn nói.
“Đúng vậy, Thủy đạo hữu, ta nghe nói Bạch Vân Quan có một nữ đệ tử được mang từ giới phàm trần về, có việc này không?”, Chân Quân của Vô Văn Trang hỏi.
“Đúng là có việc này!”
Thủy Tiên Tử của Bạch Vân Quan nói.
“Thế giới thế tục khó lường, Nam Ly Vương cũng ngã xuống rồi. Thất đại huyền môn đã bí mật bàn bạc, chuẩn bị tiến hành soát hồn đối với các cô gái từ phàm trần để làm rõ tình hình nơi đó!”
Chân Quân của Thánh Thiên Cung thản nhiên nói.
“Xin tuân theo pháp chỉ!”
Thủy Tiên Tử nhíu mày nhưng cũng cúi đầu nói.
So với an nguy của tông môn thượng cổ, một Thẩm Minh Nhan không là gì cả. Nhưng nghĩ tới kết cục khi soát hồn, Thủy Tiên Tử có chút tiếc nuối cho cô gái trẻ.
“Ầy, ai bảo đến từ thế tục chứ!”
Thủy Tiên Tử than nhẹ một tiếng, tia sáng trong mắt dần lạnh lẽo.
“Bùm bụp…”
Trên sông Thương Lan, trận chiến đang được tiến hành.
Qua mười trận chiến, đa số mọi người đều đã nhìn ra được thực lực của nhau.
Thánh Tử thần bí khó lường, chưa từng ra tay, ngạo mạn kiêu căng.
Bên dưới anh ta chính là Vấn Thiền Đại Sư, Lâm Thất Thất, Hạ Thư Nhã, Hà Cửu Hằng cũng thấp hơn một bậc, cũng nằm trong tốp tinh nhuệ. Tu vi đạt tới Kim Đan đỉnh phong, thậm chí đạt tới cảnh giới tiểu Chân Quân!
Lữ Khinh Mộc cũng đã là cảnh giới Kim Đan, thuộc về lớp giữa, tương đương chân truyền trong thất đại huyền môn.
Xếp dưới chót là Kim Đan sơ kỳ.
Ở giữa sân chỉ còn lại Thánh Tử, Lâm Thất Thất và Diệp Thành chưa từng đánh trận nào. Lúc này, Hà Cửu Hằng đứng lên, hung dữ nhìn trong góc.
“Họ Diệp, tao tới khiêu chiến mày!”
Mọi người đều nhìn sang, họ thấy trong góc, một người đang quay lưng về phía mọi người, trầm tĩnh như một con rùa già.
Ai vậy?
“Hà Cửu Hằng đúng là không biết xấu hổ, đường đường là anh tài của nhà họ Hà- Lôi Lang, con trai Hà Định Viễn mà lại đi khiên chiến một kẻ vô danh, đúng là làm mất mặt gia tộc!”
Ninh Vô Văn cười nhạo.
“Vị Chân Quân kia của nhà họ Hà không phải nổi tiếng có thù tất báo, mặt dày mày dạn sao? Nhưng vì tu vi của ông ta mạnh, là kẻ đứng đầu, là bạn tốt của Thánh Thiên Đế, mọi người không dám trêu vào!”
Thiên Hỏa Đồng Tử nói.
“Hà Cửu Hằng, đúng là không biết xấu hổ! Đan sư Bích Hải nổi tiếng về luyện đan, giờ bắt người ta luận võ, bản lĩnh võ thuật sao bằng đan thuật!”
Lữ Khinh Vũ tức giận, mở miệng mỉa mai.
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói bình tĩnh vang lên:
“Đại hội Thương Lan vốn là chỗ luận võ, đan sư Bích Hải đã tới thì tất nhiên phải tuân thủ quy tắc!”