Vị trí của Diệp Thành ở trong góc, không có gì nổi bật, ngay cả phục vụ bưng rượu cũng vô thức bỏ qua.
Nhưng lúc này, Thạch Lập Khải đang tức giận hầm hầm đi tới, dùng vẻ mặt âm trầm xuất hiện trước đám người Diệp Thành, hành động này vô thức thu hút sự chú ý của mọi người. Dù Thạch Lập Khải cũng là trung tâm của buổi tiệc, hắn và Aokawa Sayuri cùng xuất hiện, sao mọi người có thể không chú ý.
“Aokawa Sayuri?”
Aokawa Sayuri đang nắm tay Diệp Thành, trong mắt lấp lánh, cô đang bày tỏ nỗi tương tư của mình với anh thì nghe thấy một giọng nói. Cô sửng sốt ngẩng lên thì thấy Thạch Lập Khải đang lạnh lùng nhìn.
“Cậu Thạch?”
Trong mắt Aokawa Sayuri hiện lên tia chán ghét, cô lạnh nhạt gật đầu.
Sao cô không biết là Thạch Lập Khải đang theo đuổi mình cơ chứ nhưng cô hoàn toàn không vừa mắt cách sống phóng túng của người này.
Cho dù thân phận chỉ là một cô gái bình thường, cô cũng không muốn cưới một người thừa kế của một công ty giải trí. Dù sao thì người như thế dễ tiếp xúc với đủ loại người người đẹp, không chừng sẽ nhanh chóng chán mình thôi.
Phụ nữ luôn sẽ có ngày hoa tàn bướm ít mà đàn ông vẫn có thể chơi tới sáu, bảy chục tuổi. Một ngày nào đó, có thể cô sẽ bị cậu chủ đào hoa này sẽ đá đi, sau đó cưới một em non tơ về nhà.
Thế càng không cần phải nói tới Aokawa Sayuri được chứng kiến thần uy của Diệp Thành, dù thế nào thì cũng hơn hẳn Thạch Lập Khải này. Nếu không phải do lệnh của Tần Hồng Sương, cô sẽ quất chết loại này ngay nếu đối phương dám bám lấy mình.
“Aokawa Sayuri, đạo diễn Trương đang chờ cô, đi với tôi tới uống cùng đạo diễn Trương một ly!”, Thạch Lập Khải cố nặn ra nụ cười, vươn tay muốn túm lấy cổ tay của Aokawa Sayuri.
Aokawa Sayuri lập tức rụt ra sau, thản nhiên nói: “Cậu Thạch, mong cậu tôn trọng một chút”.
Ngay tức khắc, nụ cười của Thạch Lập Khải cứng đờ, trong mắt như có ngọn lửa đang thiêu đốt.
“Aokawa Sayuri, đây là bạn của cô à? Sao không giới thiệu với mọi người một chút nhỉ?”, Đỗ Uyển Uyển lượn tới, mang theo khí chất lười nhác, đường cong quyến rũ, thu hút ánh mắt của mấy người Đinh Lương Tài.
“Cậu Thạch, đây là chủ nhân của tôi- Diệp Thành, Diệp Tiên sư, còn hai người này là bạn thân của chủ nhân!”
Aokawa Sayuri nhanh chóng kiềm nén sự khó chịu trong lòng, vén tóc bên tai, thản nhiên giới thiệu: “Chủ nhân, đây là cậu Thạch – phó chủ tịch của công ty giải trí Lăng Vân”.
Nghe cô nói vậy, mọi người đều chấn động, chủ nhân hả?
Hai chữ này đúng là khiến người ta phải nghĩ ngợi, rốt cuộc là Aokawa Sayuri và người này đang trò chơi hay gọi theo thói quen, hoặc cô đã thật sự biến thành nô lệ của người này?
“Diệp Thành?”, Thạch Lập Khải nghe thấy tên này thì hơi sửng sốt, cảm thấy hình như nghe qua ở đâu rồi.
Nhưng lửa giận lại nhanh chóng bốc lên, nữ thần mà mình theo đuổi lại gọi một người đàn ông khác là chủ nhân, cung kính như vậy trước mặt hắn thì có lẽ buổi tối còn kiều mỹ mê người hơn, điều này khiến cậu Thạch sao kiềm chế nổi lửa giận?
Nhưng hắn không ngu, biết là người đàn ông chinh phục được kiểu phụ nữ này không phải người thường.
Vì thế Thạch Lập Khải miễn cưỡng kiềm nén lửa giận, nở nụ cười hỏi: “Nếu là chủ nhân của Aokawa Sayuri thì chắc anh có lai lịch bất phàm, không biết anh làm việc ở đâu?”
“Thất nghiệp, bốn biển là nhà!”, Diệp Thành lạnh nhạt đáp.
Nghe anh đáp, mọi người cười lớn, Thạch Lập Khải nở nụ cười khinh miệt.
“Tôi còn tưởng là cậu chủ nhà danh môn nào, không ngờ là kẻ vô công rỗi nghề!”, Thạch Lập Khải lắc đầu, đột nhiên không có ý tốt hỏi: “Bữa tiệc của tôi hình như không mời anh Diệp đây, không biết anh vào bằng cách nào?”
“Không nhóc anh quan tâm, chúng tôi theo cậu Lưu vào!”, Đinh Lương Tài cũng lạnh giọng đáp.
Dường như anh ta cũng đã nhìn ra được là Thạch Lập Khải không có ý tốt, muốn kiếm chuyện với Diệp Thành.
“Cậu Lưu?”
Thạch Lập Khải sửng sốt rồi cười ầm lên, cười nhạo Đinh Lương Tài là đám ngu.
“Tiểu Lưu, cậu dẫn họ vào à?”, Thạch Lập Khải vẫy tay thì thấy Lưu Bộ Phàm đang khom lưng chạy tới, trên mặt là nụ cười nịnh nọt, sau lưng là Tạ Yên Nhiên mặt mũi đỏ bừng, hận không thể chui đầu vào kẽ đất.
Lưu Bộ Phàm vung tay nói: “Cậu Thạch, tôi chỉ thấy họ đi chung với Yên Nhiên nên mới dẫn họ vào trải sự đời, không ngờ họ lại dám xúc phạm cậu, tôi đuổi họ ra ngay”.
Nói xong, Lưu Bộ Phàm xông tới trước mặt đám Diệp Thành: “Đám nhà quê mấy người dám đắc tội cậu Thạch, còn không mau cút ra ngoài!”
Lưu Bộ Phàm vội vã muốn bù đắp lỗi lầm. nhà họ Lưu chỉ là gia tộc hạng ba của Yên Kinh, anh ta càng không phải là người thừa kế, chỉ là một con cháu nhánh bên thôi.
Loại người này có thể lôi ra một đống ở nhà họ Lưu. Anh ta có được toàn bộ là Thạch Lập Khải, tìm mỹ nữ cho hắn thì mới có uy phong hôm nay. Giờ chủ gặp nạn, con chó là anh ta phải giúp chủ san sẻ.
Mấy người Đinh Lương Tài giận dữ, sau đó thì giật mình. Đúng là họ không có thư mời, nếu Lưu Bộ Phàm đuổi, họ cũng không thể làm gì.
Ánh mắt mấy người Đinh Lương Tài nhìn Tạ Yên Nhiên sau lưng Thạch Lập Khải, còn cô ta thì mặt lúc đỏ lúc trắng, đầu cúi thấp như muốn vùi vào ngực, không hề lên tiếng. Cô ta chỉ cảm thấy đây là lần xấu hổ nhất trong đời mình.
Thạch Lập Khải cầm ly rượu, tay ôm người đẹp, trên mặt là vẻ đắc ý.
Chỉ vài con dế nhũi, chẳng phải mặc hắn giẫm đạp sao. Với quyền thế của mình, chỉ một câu là hắn có thể đá đít chúng ra khỏi hội trường, sau đó tìm cớ ném vào ngục, nhốt vài bữa.
Nhưng đúng lúc này, một âm thanh thanh thúy vang lên.
“Bốp…”
Một tiếng vang lên, Lưu Bộ Phàm đang hống hách bị tát bay ra ngoài, cả người xoay như con quay trên không, làm vỡ mấy bàn tiệc rồi ngã xuống đất, biến thành nửa sống nửa chết.
Thậm chí mọi người còn thấy má trái của Lưu Bộ Phàm sưng đỏ, chỉ sợ là xương mặt cũng nát rồi.
Mọi người dùng ánh mắt không thể tin nhìn Aokawa Sayuri vừa mới thu tay, cô gái này điên rồi!
Aokawa Sayuri thuận tay rút một tờ khăn giấy vừa lau tay vừa nói: “Con kiến mà cũng dám kiêu ngạo trước mặt chủ nhân tôi à?”
“Cô dám đánh anh ta?”, Đỗ Uyển Uyển khó tin hét ầm lên.
Tuy Lưu Bộ Phàm không phải cậu chủ danh giá gì nhưng cũng là tay sai của Thạch Lập Khải, Aokawa Sayuri đánh anh ta trước mặt mọi người thì khác nào đánh mặt Thạch Lập Khải.
Những người chung quanh đều dùng ánh mắt sợ hãi nhìn cô gái kiêu ngạo kia, họ vốn cảm thấy đây chỉ là bình hoa thôi nhưng không ngờ đối phương lại quyết đoán như thế.
Sắc mặt Thạch Lập Khải lạnh lẽo, cuối cùng không thể giữ nổi nụ cười: “Tốt tốt lắm, Aokawa Sayuri, chẳng lẽ cô cho rằng Thạch mỗ không dám đụng tới cô?”
Lúc này hắn đã giận lắm rồi, quên mất lời cảnh cáo của bố mình, chỉ biết mình là cậu chủ nổi tiếng của Lăng Vân.
Công ty giải trí Lăng Vân là trùm giới giải trí, một công ty đã lên sàn, tài sản chục tỷ. Là người đứng đầu showbiz, chỉ cần một câu, Thạch Lập Khải có thể làm vô số người nịnh nọt, bán mạng cho mình.
Mà Aokawa Sayuri lại khinh thường: “Anh dám vô lễ với chủ nhân của tôi nữa thì chẳng những đánh mà tôi còn giết anh luôn đấy”.
Lời này vừa vang lên, toàn trường im lặng.
Mọi người đều há hốc, Tạ Yên Nhiên kinh hãi tới mức tròng mắt sắp rớt ra đất...