Cùng lúc giọng nói trong trẻo ấy vang lên, Bé Ngốc chạy từ nhà sau ra. Nhìn thấy thi thể đầy đất, cô bé lập tức bị dọa sợ ngây người, theo bản năng muốn chạy tới bên cạnh Bạch Triển Kỳ.
Khóe mắt Bạch Triển Kỳ hằn lên tơ máu, mắt như muốn nứt toác ra, hô lên: “Bé Ngốc, mau chạy đi!”
Nhưng tốc độ của một đứa trẻ sao có thể bì được với Võ Thánh đỉnh cao? Uesugi Shuya chỉ lướt người đã đến trước mặt Bé Ngốc, bóp cổ cô bé, cười gằn hỏi Bạch Triển Kỳ: “Con gái ông sao?”
Bạch Triển Kỳ căm tức đến nỗi nôn ra máu, quát lớn: “Cậu thả nó ra!”
Trong mắt Uesugi Shuya ánh lên vẻ đã hiểu, cất tiếng: “Tôi có thể tha cho nó, chỉ cần ông nói ra nơi cất giấu Tinh Tà kiếm phổ”.
Cơ thể Bạch Triển Kỳ run rẩy kịch liệt, sắp sửa buột miệng nói ra địa điểm đó, nhưng rồi lại miễn cưỡng kìm nén cảm xúc của mình, cắn chặt răng không nói.
“Không nói sao? Vậy thì đứng đó nhìn tôi bóp chết con gái ông đi”.
Uesugi Shuya từ từ siết ngón tay lại, Bé Ngốc bị siết chặt đến mức trợn mắt trắng dã, sức giãy giụa càng lúc càng yếu dần. Bạch Triển Kỳ bổ nhào tới muốn cứu con gái nhưng lại bị một kiếm đánh ngã, người bị đạp dưới đất không động đậy được.
“Bé Ngốc, Bé Ngốc!”
Bạch Triển Kỳ kêu gào khản cả giọng, cố gắng ngẩng đầu lên, nhưng hoàn toàn không thấy được con gái mình.
Uesugi Shuya lạnh giọng nói: “Lần cuối tôi đếm đến năm, nếu ông còn không nói thì đợi nhặt xác con gái ông đi!”
“Năm!”
“Bốn!”
“Ba!”
“Hai!”
“Một!”
Bạch Triển Kỳ tuyệt vọng nhắm mắt lại, thế nhưng ngay lúc này…
“Soạt!”
Mọi người chỉ cảm giác được có một cơn gió thổi qua đại sảnh, chốc lát sau, Bạch Triển Kỳ và Bé Ngốc đã biến mất khỏi bàn tay của Uesugi Shuya.
“Cô bé ngốc, không sao chứ?”
Trong khi mọi người ngạc nhiên, Diệp Thành lại giống như chỉ mới làm một việc nhỏ nhặt không đáng nhắc tới. Anh nhẹ nhàng xoa đầu Bé Ngốc, thấy cô bé gật đầu thì mới nhún vai, để bố con họ đoàn tụ.
Bạch Triển Kỳ ôm chặt lấy con gái mình, nước mắt chực trào.
Trong mắt Uesugi Shuya lóe lên vẻ kiêng kị, bởi vì vừa rồi hắn không nhìn thấy rõ tốc độ của người này. Hắn không khỏi đặt tay lên chuôi kiếm lần nữa, lạnh lùng cất tiếng: “Cậu là ai?”
Diệp Thành hoàn toàn không để ý đến Uesugi Shuya mà đi thẳng đến chỗ La Bằng, nhỏ một giọt máu vào khóe miệng hơi hé mở của hắn ta.
Lúc này, Diệp Thành mang cơ thể Hải Hoàng Lưu Ly, mỗi một giọt máu đều chứa lượng lớn linh khí hệ thủy tinh khiết, mà linh khí hệ thủy lại hỗ trợ làm dịu và chữa trị vết thương tốt nhất. Vì vậy chỉ mấy giây sau, La Bằng chợt mở mắt ra, thở hổn hển, bật người đứng thẳng dậy.
Đám đông đứng xung quanh lập tức kinh ngạc há hốc miệng. Ai cũng nhìn ra La Bằng đã bước một chân xuống âm tào địa phủ, thế mà không ngờ lại được Diệp Thành cứu sống dễ dàng như vậy!
Uesugi Shuya bị người khác phớt lờ rất bực bội, song đến khi hắn nhìn thấy thủ đoạn của Diệp Thành thì lại ngẩn ra, ánh mắt đầy tham vọng.
Hắn đột ngột rút kiếm chỉ vào Diệp Thành, nói: “Nhãi ranh, tôi không biết cậu là ai, nhưng nếu cậu chịu quy thuận tôi…”
Nào ngờ Diệp Thành vẫn không để ý đến hắn, lại đi về phía Cố Tam Nương, hỏi: “Cô gái, võ công của cô là học từ ai vậy?”
Mặc dù Cố Tam Nương trông có vẻ già dặn, xét tuổi tác cũng đủ để làm mẹ của Diệp Thành, nhưng anh lại gọi một tiếng “cô gái” mà không hề có áp lực nào. Với thân phận Tiên Đế của Diệp Thành thì toàn bộ người trên Địa Cầu đều là hậu bối của anh.
Cố Tam Nương sững sờ, nhưng nghĩ đến thân pháp như ma quỷ của người kia, cô ta cũng không dị nghị gì với cách gọi “cô gái”, lên tiếng trả lời: “Đó là, là tôi tự học”.
Diệp Thành gật đầu đáp: “Hóa ra là vậy. Nếu tôi đoán không lầm thì hẳn là cô nóng lòng muốn thành công trong thời gian ngắn mà liên tục tu luyện nhiều loại công pháp võ đạo kém cỏi, kết quả làm rối loạn kinh mạch khí huyết, cuối cùng phá hoại cơ thể mới thành ra bộ dạng này”.
Nghe đến đây, Cố Tam Nương khẽ biến sắc, xưng hô với Diệp Thành cũng thoáng chốc thay đổi: “Tiền bối, có phải người có cách trị khỏi bệnh cho tôi không?”
Khó trách cô ta kích động như vậy, người phụ nữ nào mà không muốn xinh đẹp chứ? Vì cơ thể mập mạp này, Cố Tam Nương đã đi khắp thế gian, tìm gặp danh y ở khắp chốn nhưng vẫn không tìm được phương pháp giải quyết.
Hôm nay Diệp Thành mới vừa thể hiện bản lĩnh chữa trị thần kỳ, hơn nữa chỉ liếc mắt sơ qua là đã có thể nói rõ bệnh trạng của mình, đây chắc chắn là kỳ nhân ẩn sĩ!
“Có đấy”.
Hai chữ ngắn ngủi khiến Cố Tam Nương mừng như điên. Cô ta vừa định mở miệng cầu xin thì thấy Diệp Thành thuận tiện nhấc tay, đặt lên đỉnh đầu mình.
Một chưởng này trông có vẻ vô cùng chậm rãi nhưng lại cho người ta cảm giác không thể tránh né.
“A!”
Giây lát sau, Cố Tam Nương kêu lên đau đớn, ngã xuống đất. Các lỗ chân lông trên người cô ta bắt đầu chảy mỡ màu đen, vật chất dơ bẩn vô cùng hôi thối, trông như nước bùn vậy.
Những người xung quanh đều cau mày bịt mũi, nhưng Cố Tam Nương đang chịu đựng cơn đau kinh khủng lại tỏ ra mừng rỡ. Bởi vì cô ta thấy bàn tay vốn thô to, béo múp của mình đang dần dần trở nên non mịn trắng ngần, hiện ra phong thái năm xưa.
Cuối cùng, khi Diệp Thành thu tay về, Cố Tam Nương đã thay đổi từ một quả cầu thịt mập mạp, nói chuyện cũng khó khăn thành một người phụ nữ chín chắn, xinh đẹp như hoa.
“Tiền bối!”
Cố Tam Nương nghẹn ngào quỳ xuống dưới chân Diệp Thành, không ngừng dập đầu nói: “Ơn đức của người, cả đời này Tam Nương cũng khó quên, tôi sẵn lòng làm trâu làm ngựa báo đáp người…”
Diệp Thành hờ hững xua tay: “Người muốn làm trâu làm ngựa cho tôi nhiều lắm, cô xếp hàng không tới đâu, vẫn nên làm người đi thôi”.
Lúc này Cố Tam Nương đã hoàn toàn không nói nên lời, chỉ có thể quấn chặt quần áo trên người mình lại. Mặc dù bây giờ bộ quần áo này đối với cô ta mà nói giống như tấm màn rộng thênh thang, nhưng nếu thả tay ra e rằng nó sẽ tuột thẳng đến chân, trần truồng cả người.
“A!”
Bấy giờ, Uesugi Shuya bị Diệp Thành phớt lờ thêm một lần nữa cuối cùng cũng bùng nổ. Hắn gào lên một tiếng, thanh kiếm dài trong tay cắt ngang không khí, chém đến sau gáy Diệp Thành.
“Gokui Shinken Ryu, Tuyệt chiêu bí mật - Tsubame Han!”
Đây là thức nhanh nhất trong tất cả chiêu kiếm của hắn, thật sự làm mọi người không phản ứng kịp. Lưỡi kiếm chém về phía Diệp Thành nhanh như chớp khiến mọi người không khỏi kinh hãi.
Thế nhưng…
“Ồ, hình như có con ruồi đang kêu”.
Diệp Thành mất kiên nhẫn lầm bầm một câu, sau đó búng ngón tay, móng tay chạm vào lưỡi kiếm của hắn. Theo lý mà nói hành động này vô cùng ngu xuẩn, võ giả bình thường thì đừng nói là móng tay, e rằng cả ngón tay cũng sẽ bị chém đứt.
Nhưng hiện giờ Diệp Thành đã tu được cơ thể Hải Hoàng Lưu Ly, cơ thể cứng chắc hơn cả kim cương. Một cái búng tay nhẹ nhàng lại làm phát ra một tiếng “keng”, bản thân anh không hề bị thương, còn Uesugi Shuya thì bị đánh rơi từ trên không trung xuống, liên tục lùi lại mấy bước.
Trên mặt hắn bỗng lộ ra vẻ kinh hãi, cúi đầu nhìn xuống thì thấy tay phải cầm kiếm của mình đã bị rách toác nơi gan bàn tay, máu bắn tứ phía!