“Đúng rồi, đúng rồi, Diệp Thành có từng nghĩ, giết các Thần Tử, thì mấy đại giáo biển sao sẽ nổi cơn thịnh nộ, Địa Cầu và cả tinh vực bị lãng quên phải làm sao? Với thực lực yếu ớt như chúng ta, làm sao có thể chịu được cơn giận của bọn họ, chẳng khác gì châu chấu đá xe, chắc chắn sẽ bị nghiền nát!”
Thường lão tổ tức giận, cuối cùng còn trợn mắt to đến mức khóe mắt như muốn nứt ra. Nếu mọi người không biết, còn tưởng lão là sứ giả chính nghĩa thật sự.
Bất kể là Aokawa Sakura, Minh Sương, hay Tần Sương, đều tức đến tái mặt.
Tiết Mộng Ngưng mặc áo đen, khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng, keng một tiếng rút kiếm ra, kiếm khí dày đặc đại điện, chỉ muốn chém chết tại chỗ mấy kẻ ăn nói lung tung này. !
Diệp Thành chậm rãi mở mắt nói: “Vậy theo ý các người, bản tọa nên làm gì đây?”
“Rất đơn giản, dừng cái gọi là “đại lễ phong tiên” này lại, giải tán phái Sương Diệp, trói hai tay ra sau lưng quỳ xuống trước mộ các Thần Tử đã chết, thỉnh tội với bọn họ. Cộng thêm mấy lời nói đỡ của bọn lão hủ, nói không chừng các vị đại nhân của đại giáo biển sao có thể tha cho một đường sống”.
Tay áo của Thường lão tổ bay bay, lão khẽ vuốt chòm râu dài, cười nói.
“Nếu tôi không nghe theo thì sao?”, Diệp Thành nói tiếp.
“Vậy thì đến lúc đó, đại quân mà đến, cả Sương Diệp và Địa Cầu sẽ đều biến thành bột mịn, lão hủ muốn nói hộ cậu thì các vị đại nhân cũng sẽ không nghe”, Thường lão tổ lắc đầu.
“Hừ, nói đi cũng phải nói lại, các ông cũng chỉ là mấy con chó của cái được gọi là đại giáo biển sao, ra oai thay chủ của các ông ở đây thôi. Ngay cả Thần Tử Tô Ma nổi tiếng tài giỏi mà sư phụ tôi cũng giết như giết gà, sợ gì đại giáo biển sao gì đó chứ?”, Lâm Cửu Nhi cười khẩy.
“Tiểu bối ngu xuẩn, tiểu bối ngu xuẩn, chỉ là ếch ngồi đáy giếng mà thôi, cô làm sao biết được sự đáng sợ của các đại thần giáo và các Chân Tiên biển sao chứ? Nhóc con, cô nhất định sẽ phải hối hận suốt đời vì những lời nói ngày hôm nay”, Thường lão tổ đau lòng nói.
Những người khác cũng biến sắc, ai nấy tức giận mắng mỏ.
“Được rồi, cút ra ngoài đi, hôm nay là ngày chủ nhân phong tiên, không giết các ông, bẩn tay của Sương Diệp tôi”, Aokawa Sakura bình thản đáp.
Trong hơn nửa năm nay, Diệp Thành đã dùng một phần nhỏ Tuyết Liên Tạo Hóa mà Bồng Lai Tiên Sơn gửi tới, luyện chế lại một lò bán thần đan, để Aokawa Sakura tẩy luyện căn cơ, đúc lại ngưng đan. Lần này cô ấy đã độ kiếp thành kim đan thần phẩm, hơn nữa còn là thượng phẩm trong kim đan thần phẩm.
Lúc này, quanh người Aokawa Sakura tỏa ánh vàng rực rỡ, đằng sau có một mặt trời lớn vút lên trời, tuy là cảnh giới Xuất Khiếu, nhưng uy nghiêm chẳng kém gì Nguyên Anh! Khí thế này còn vượt cả mấy người Thường lão tổ, Tống Dương Thành.
Các lão tổ đến dự lễ thấy đám Minh Sương, Aokawa Sakura, Lâm Cửu Nhi, Phong Linh tuy chỉ là Kim Đan Xuất Khiếu, nhưng ai nấy có khí độ uyên thâm. Người thì bao trùm trong hỗn độn, người thì Chu Tước thét dài quanh người, người thì như mặt trời quét ngang trời. Ai cũng đều ngưng thành kim đan thần phẩm.
Khí huyết màu đỏ máu tràn ngập trời đất, khiến chu vi mười dặm phải chấn động.
Trong kiếm chiêu kia mang theo ánh đỏ sắc bén bất khả chiến bại, càn quét mọi thứ, cứng rắn vô cùng, giống như thần tiên trên chín tầng trời đang thi triển kiếm pháp tiên giới ở nhân gian, khiến mỗi người nhìn thấy kiếm này đều phải biến sắc.
Cửu Huyền Vạn Kiếm Quyết là pháp môn tiên tông, Diệp Thành lại truyền thụ những chi tiết tâm đắc của anh cho Aokawa Sakura, Nguyên Anh bình thường không phải là đối thủ.
“Soạt!”
Mấy người Thường lão tổ, Tống Dương Thành mới chỉ là Nguyên Anh sơ kỳ, lại còn là Ngụy Nguyên Anh, sao có thể đỡ được nhát kiếm khí huyết ngút trời của Aokawa Sakura chứ? Những người dẫn đầu lập tức bị chém bay ngược ra khỏi chính điện Sương Diệp, sau đó mấy chục đệ tử đi cùng bọn họ liền bị khí huyết đáng sợ nghiền nát thành mảnh vụn.