Chương 481: Kẻ địch tới!(2)
“Cậu chủ!”
Nhìn thấy tình hình không ổn, Ân U Liên vô cùng sửng sốt, cô ấy định lẩn trốn và cố gắng kéo dài thời gian cho Chu Vân trốn thoát, nhưng lại không ngờ được Kim Ngân Tử đường đường là một trưởng lão của tộc Bí Ngân mà lại trực tiếp ra tay với một tiểu bối chỉ mới ở cảnh giới Tu Thể như Chu Vân!
Cô ấy xoay người giữa không trung lao về phía Kim Ngân Tử, nhưng ông ta cười lạnh một tiếng, tiện tay ném Chu Vân sang một bên như thể ném một đống rác, thoải mái giơ tay lên siết lấy cổ của Ân U Liên một cách dễ dàng.
“Khụ!”
Ân U Liên ngay lập tức cảm thấy sức lực toàn thân đều bị hút sạch, không thể động đậy dù chỉ là một ngón tay, những người xung quanh vô cùng kinh ngạc, Ân Tiên tử chính là cường giả Nguyên Anh đỉnh phong nhưng bây giờ ngay cả sức lực để phản kháng cũng không có, sức mạnh của Xuất Khiếu chân quân làm cho người khác phải tuyệt vọng.
“Hừ, bố của mày năm đó vì muốn lấy một người đàn bà đê tiện mà không ngại phản bội tộc Bí Ngân, sinh ra một đứa súc sinh, biến tộc Bí Ngân thành trò cười cho mọi người sỉ vả, hôm nay hãy để tao đích thân thanh lý môn hộ, xử lý nỗi ô nhục như mày!”
Ông ta vừa nói vừa gia tăng sức lực vào cánh tay, khóe miệng nhếch lên một tia giễu cợt, trên mặt tràn đầy sát khí.
Những người khác nghe thấy chuyện này, cả người giống như chìm vào hầm băng, không dám nói chuyện, Chu Vân thậm chí còn bò ra xa, hét lớn: “Kim Ngân Tử lão tiền bối, người phụ nữ này không liên quan gì đến thành Nam Ngọc chúng tôi hết, ông có oán báo oán có thù báo thù, xin đừng ngộ thương người vô tội!”
Nghe được lời này, ánh mắt Tô Như Sương và Thu Linh đều hiện lên sự khinh thường, Ân U Liên lại cảm thấy một nỗi uất hận đè nặng trong lồng ngực, cô ấy cả đời trung thành nhưng không ngờ lại nhận được kết cục cay đắng như thế này.
“Không, mình đã phải nghĩ đến kết cục như thế này từ lâu rồi, sau khi đi theo Chu Chính Hào, mình phải nghĩ đến kết cục như ngày hôm nay, hy vọng sau khi mình chết, ông ta có thể giữ lời hứa, bảo vệ cho người của thành Nam Hoa…”
Nhìn thấy ánh mắt Ân U Liên lộ ra sự nhẹ nhõm như giải quyết được gánh nặng, như thể cô ấy đã chấp nhận số mệnh của mình, ánh mắt Kim Ngân Tử lóe lên một tia sáng lạnh, cười lạnh nói: “Đám hậu bối các người còn chưa được chứng kiến mặt mũi của súc sinh này đúng không, có muốn xem không?”
Nghe được lời này, mọi người nhất thời cảm thấy vô cùng hứng thú, vẻ đẹp của Ân U Liên cùng với tu vi của cô ở thành Nam Ngọc được xếp ở vị trí cao nhất, không biết là tình nhân trong mộng của bao nhiêu tu sĩ trẻ tuổi. Mặc dù cô đã che mặt, nhưng dáng người thướt tha và đôi bàn tay trắng nõn nà lộ ra ngoài cũng đủ khiến cho người ta ngày đêm trông ngóng.
Nhìn thấy lời nói của mình dẫn đến sự chú ý của mọi người xung quanh, Kim Ngân Tử cười lạnh nói: “Ha ha, các người sau khi xem cũng đừng có hối hận đấy”.
Nói xong, ông ta không thèm để ý Ân U Liên đang vùng vẫy trong tuyệt vọng, giật khăn che mặt của cô ấy ra.
Ngay sau đó, một khuôn mặt đầy vết sẹo gớm ghiếc như ma quỷ hiện ra trước mặt mọi người, làm cho mọi người xung quanh la hét sợ hãi, mà Thu Linh Nhi tính cách hơi nhát gan trực tiếp ngất xỉu, ngã vào trong ngực của Tô Như Sương.
“Quả nhiên là kết cục như thế này…”
Ân U Liên tuyệt vọng nhắm mắt lại, nhưng điều đó càng khiến cho khuôn mặt xấu xí của cô càng trở nên đáng sợ hơn nữa.
“Trên thế giới này, cho dù là sống hay chết, mình đều chỉ có một mình mà thôi…”
Một giọt nước mắt bất giác chảy ra từ khóe mắt của cô, chỉ là ngay lúc này, Ân U Liên nghe thấy một giọng nói lười biếng vang lên:
“Tên kia, ai cho phép ông động vào người của tôi?”
Nghe được lời này, mọi người ở đây đều lặng người, thậm chí mấy cô chủ của các gia tộc bị dọa sợ hãi không ngừng hét lớn kia cũng không phát ra âm thanh nào nữa, ngẩn người nhìn về phía người mới nói ra câu ngông cuồng như thế.
Người này còn có ai ngoài Diệp Thành cơ chứ?
Khi nhìn thấy tên này cũng không nhân cơ hội này mà chạy trốn, bây giờ lại dám nói chuyện, tất cả mọi người đều lộ ra vẻ châm chọc, anh bị Linh Phong Tử truy sát, tự thân còn khó bảo vệ được, lại còn thừa hơi đi làm anh hùng cứu mỹ nhân à?
Kim Ngân Tử cũng không thèm nhìn lấy Diệp Thành một cái, hừ lạnh một tiếng, tiện tay tung ra một luồng ánh sáng bạc đánh về phía Diệp Thành, ông ta nghĩ rằng loại yếu ớt này chỉ đáng một cái búng tay của mình mà thôi.
Nhưng không ngờ được, khoảnh khắc tiếp theo ông ta cảm thấy khuỷu tay mình đau nhói, cánh tay trái đang bóp cổ Ân U Liên của ông ta đã bị chém đứt rời ra!
“Không sao chứ”.
Mọi người nhìn thấy Ân U Liên với khuôn mặt đáng sợ lại được Diệp Thành ôm vào ngực như đang ôm nàng công chúa xinh đẹp nhất trần đời này, hơn nữa anh còn dùng giọng điệu vô cùng dịu dàng mà nói chuyện với cô, họ không nhịn được mà cảm thấy rùng mình.
“Diệp, Diệp Tiên sư?”
Ân U Liên cũng không thể nào tin được, trong suy nghĩ của cô ấy, Diệp Tiên sư muốn giết Chu Chính Hào nhưng bị cô ấy ngăn lại, cho dù giữa hai người không có thù hận lớn gì nhưng cũng không thể nào làm bạn bè được chứ?
Nhưng cô ấy lại không biết được, Diệp Thành là nể “mặt” cô ấy nên mới có thể tha cho Chu Chính Hào, mà trong lòng anh cũng đã tính toán hết tất cả mọi thứ.
“Vèo!”
Những người khác đều vô cùng kinh hãi, đó là chân quân cảnh giới Xuất Khiếu đấy, thế mà lại bị một tên nhóc họ Diệp dùng một đòn đã chém đứt một tay dễ dàng như thế ư?
“A! Tên nhóc kia, cậu dám công kích bản tôn, tôi phải giết chết cậu!”
Kim Ngân Tử bị chém đứt bàn tay, lúc đầu không hề có phản ứng gì, nhưng rất nhanh sau đó là cơn đau truyền đến, ông ta tức giận trừng mắt, trong lòng bàn tay xuất hiện một chùm ánh sáng bạc chói mắt, khiến cho cả hư không đều bị chấn động.
“Hỏng rồi!”, Tô Như Sương sắc mặt tái nhợt.
Kim Ngân Tử không nương tay nữa, vừa xuất chiêu đã dùng đến tuyệt chiêu Thánh Ngân Thần Lôi toàn lực đánh ra. Ngay cả một số lão tổ Kim Đan của các gia tộc đối mặt với chiêu này nói không chừng cũng sẽ phải chết, chứ đừng nói đến Diệp Thành còn trẻ như thế?
Có một số đệ tử chân truyền của các tông môn vừa mới đến, nhìn thấy một chưởng này, không nhịn được mà biến sắc.
Bí Ngân kiếm khí!
Nghe đồn rằng tổ tiên tộc Bí Ngân chỉ dùng một ngón tay ngưng tụ thành kiếm chém một ngọn núi cao đến hàng ngàn trượng thành hai nửa. Mà bọn họ cũng dựa vào chiêu này tung hoành ở quần đảo Nam Ngọc, kiếm khí vô song, kiếm chỉ này cho dù có va chạm với linh khí cũng sẽ không bị thương.
Chiêu này vừa xuất ra cũng tức là Kim Ngân Tử đã vô cùng phẫn nộ rồi.
Những người khác đều gật đầu, đang định xem Diệp Thành bị kiếm này chém thành mảnh vụn, nhưng chỉ nghe thấy Diệp Thành bình tĩnh nói: “Đối mặt với tôi, cho dù có là Nguyên Anh đến đây cũng không dám dùng kiếm khí công kích tôi đâu”.
“Múa rìu qua mắt thợ!”
- ------------------