Thanh Trảm Thiên Ma Kiếm rít gào bay ra, khi đối mặt với luồng kiếm màu vàng kim thì mạnh mẽ tung ra một đòn.
Luồng kiếm màu vàng kim đó dừng lại giữa không trung, sau đó dường như không thể chịu nổi sức hút đó, một luồng sao băng dài mấy trượng bị hút đi, nó bị Trảm Thiên Ma Kiếm đem đi, biến thành một thanh phi kiếm nhỏ bay vào nhẫn không gian. Ngay sau đó từng thanh phi kiếm đều thoát khỏi luồng sáng màu vàng kim, bay hết vào trong nhẫn.
Đến cuối cùng, chín mươi chín thanh phi kiếm, cả Tinh Tà kiếm trận đều bị hút sạch sẽ, không trung không còn bất cứ thứ gì nữa.
Mọi người kinh ngạc tới nỗi trợn mắt há mồm, nghẹn họng nhìn trân trối. Đặc biệt là Bạch Vân Thường, đôi mắt đẹp của cô ta trợn to, không thể tin nổi.
"Sao hả, tôi đã nói rồi mà. Chỉ một kiếm trận cỏn con đâu thể làm khó chủ nhân được?"
Aokawa Sayuri chắp tay nhìn Bạch Vân Thường, cô ta im lặng không nói gì, tựa như đã biến thành một bức tượng đá.
Mãi đến khi Diệp Thành chắp tay đi về từ trong quảng trường, Bạch Vân Thường mới miễn cưỡng hoàn hồn, nhìn anh với ánh mắt không thể tin nổi: "...Anh đã thu lại Tinh Tà kiếm trận rồi. Sao có thể chứ? Đó là Tinh Tà kiếm trận của tôn giả Thần Kiếm mà".
Tu vi kiếm đạo của tôn giả Thần Kiếm cho dù là Vấn Kiếm lão tổ - người mạnh nhất bây giờ của các tông môn thượng cổ cũng phải chịu thua, không dám tranh hùng. Đó là nhân vật hung ác có thể giết chết cả Thiên Quân.
Kiếm trận mà người đó để lại dùng sức mạnh để phá mở ra đã là việc khó bề tưởng tượng rồi. Thế mà Diệp Thành lại thu mất kiếm trận, điều này đã vượt xa kiến thức của Bạch Vân Thường, cô ta hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi.
"Một kiếm trận do một tên Nguyên Anh để lại, còn không có ai điều khiển thì cũng chỉ là vật vô chủ. Tôi thu nó lại là việc đương nhiên".
Diệp Thành tùy ý nói. Cho dù anh chưa từng xem Phá Thiên Tinh Vân Kiếm, mạnh mẽ sử dụng kiếm quyết cũng có thể thu được kiếm trận. Huống hồ anh còn từng xem hết cả Tinh Tà kiếm phổ, nằm lòng Tinh Tà kiếm trận nữa chứ?
Thứ kiếm phổ hạng xoàng này anh chỉ cần lướt nhìn một cái là đã nằm lòng, có biến hóa gì không cần nghĩ anh cũng biết, giống như học sinh đại học xem đề toán của học sinh tiểu học vậy.
Tôn giả Thần Kiếm cũng chỉ là một tên hạng xoàng mà anh có thể đập chết bất cứ lúc nào mà thôi.
Bạch Vân Thường kinh ngạc tới nỗi không nói nổi nên lời.
"Tiếp tục đi thôi".
Diệp Thành đi đầu tiên. Tinh Tà kiếm trận này hiển nhiên chính là một trong những chướng ngại lớn nhất của Kiếm Cung. Tiếp đó, tuy gặp phải vài cấm chế Thiên Quân, nhưng hoàn toàn không cần Bạch Vân Thường nói thì Diệp Thành đã tiện tay phá giải.
Loại cấm chế mà Nguyên Anh bố trí này, hơn nữa còn đã qua mấy nghìn năm thì hoàn toàn không thể làm khó Diệp Thành.
Bạch Vân Thường suốt dọc đường mặt đã không còn cảm xúc.
Cô ta hoàn toàn không biết nói gì.
"Tên này vào Tinh Hà Kiếm Cung mà như dạo chơi trong vườn hoa nhà mình vậy. Chẳng lẽ anh ta là đích truyền tái thế của tôn giả Thần Kiếm?"
Bạch Vân Thường không khỏi bật ra suy nghĩ này trong đầu.
Nghiêm khắc mà nói, cô ta nghĩ cũng đúng.
Tinh Tà lão nhân có được Tinh Tà kiếm phổ, kiếm phổ đó lại được Diệp Thành đưa cho Lục Tinh Hà. Nếu tính là truyền nhân thực sự, Lục Tinh Hà cũng được coi là một nửa truyền nhân.
"Sư phụ, Kiếm Cung này đẹp thật đấy".
Cô bé Tào Hinh Toàn không khỏi thốt lên.
Những người khác không khỏi gật đầu. Họ chỉ là người bình thường, chưa bao giờ thấy được cung điện nào to lớn và đẹp đẽ như vậy, trông như một tiên cung vậy.
Sân luyện kiếm, đài đấu kiếm, nơi diễn võ, khu bảo dưỡng kiếm, mộ chôn kiếm...
Suốt dọc đường, mọi người được mở mang tầm mắt.
Họ vốn cho rằng tu tiên là chuyện rất đơn giản. Sư phụ truyền công pháp cho đệ tử, đệ tử tùy tiện chọn một nơi để học là được. Cho dù các môn phái võ đạo của thế giới phàm tục cùng lắm cũng chỉ có thêm một nơi để tập võ mà thôi, làm gì đa dạng thế này.
"Đây chính là sự xa hoa của các môn phái tu tiên lớn thực sự. Năm đó vào thời kỳ đỉnh cao nhất của Tinh Hà Kiếm Cung, nơi đây từng có ba nghìn kiếm tu tu kiếm đạo. Nghe nói chỉ riêng kiếm tu Kim Đan thôi đã có hơn năm trăm người, được xưng là năm trăm Kiếm Tiên của Tinh Hà".
Bạch Vân Thường nói với vẻ kiêu ngạo.
Cô ta nói vậy khiến mọi người chấn động.
"Năm trăm cường giả Kim Đan đấy".
Mà đám người Tiêu Dao Tiêu Phúc thì lo lắng vô cùng. Quá đáng sợ, cho dù là những Chân Quân đó không đến, chỉ có đội quân viễn chinh do các Kim Đan hợp thành thôi thì giới võ đạo Hoa Hạ cũng không chống lại nổi.
"Trở về nhất định phải bẩm báo bên trên để vạch ra kế hoạch tác chiến. Sự nguy hiển của các tông môn thượng cổ vượt xa so với tưởng tượng".
Đám người Tiêu phủ nhìn nhau, thầm quyết định
"Không cần phải sợ, sự cách biệt về cảnh giới không thể bù đắp bằng nhân số được..cho dù là mười hay một trăm Chân Quân đứng trước mặt tôi thì tôi cũng chỉ cần vung tay là có thể giải quyết. Dưới Chân Tiên thì có đến nhiều hơn nữa cũng chỉ là bọn tép riu mà thôi".
Diệp Thành chắp tay, bình tĩnh nói.
Về nhân số, tộc người phân bố khắp vũ trụ, có thể có đến hàng tỷ tỷ tỷ người, người tu tiên nhiều vô số.
Nhưng có thể đứng trên đỉnh cao của vũ trụ chỉ có bát đại tiên môn, mà bát đại tiên môn lại dùng những Chân Tiên Hợp Đạo để trấn áp vạn giới. Không có Chân Tiên Hợp Đạo, chỉ dựa vào Nguyên Anh và Kim Đan thì dù có nhiều mấy đi chăng nữa, Chân Tiên búng tay là có thể giết sạch.
"Hừ".
Bạch Vân Thường cười lạnh trong lòng, không phản bác.
"Cộp cộp".
Mọi người đi qua một hành lang kiếm dài đằng đẵng, đến trước một gian nhà cuối cùng.
"Nơi đây có lẽ là nơi tu luyện của tôn giả Thần Kiếm năm đó và chủ Kiếm Cung các thế hệ".
Bạch Vũ Hàn trợn to mắt, nói.
Mọi người đều vui vẻ, biết rằng phần hay đã đến.
Trong cả Kiếm Cung tuy có không ít thu hoạch, tìm được nhiều pháp khí, nhiều phi kiếm không trọn vẹn, nhưng bảo bối thực sự và kiếm phổ, sách cổ thực sự trong Kiếm Cung hiển nhiên là được giấu trong kho bảo vật này.
"Cẩn thận, trên này chắc chắn có cấm chế vô cùng đáng sợ".
Bạch Vân Thường nói.
Mọi người ngẩng đầu nhìn thì quả nhiên thấy trên cửa đó có dán một phú chú màu vàng. Phú chú này rất khác biệt, chỉ có một hình kiếm lờ mờ, trông như một dấu ấn vậy.
"Thần Kiếm Phù".
Khuôn mặt Bạch Vân Thường có sự nghiêm trọng trước nay chưa từng có: "Nghe nói tu vi đạt đến mức đỉnh cao thì có thể dùng kiếm khí của mình bảo lưu trong phù chú, một khi chạm vào là kiếm khí long trời lở đất sẽ bùng nổ, nó tương đương với một đòn toàn lực của Kiếm Tiên. Kiếm phù này thậm chí có thể là từ tay tôn giả Thần Kiếm..."
Mọi người im như thóc.
Từ khi vào Kiếm Cung, mọi người đã nhiều lần nghe thấy cái tên tôn giả Thần Kiếm.
"Trở về nhất định phải bẩm báo bên trên để vạch ra kế hoạch tác chiến. Sự nguy hiển của các tông môn thượng cổ vượt xa so với tưởng tượng".
Đám người Tiêu phủ nhìn nhau, thầm quyết định
"Không cần phải sợ, sự cách biệt về cảnh giới không thể bù đắp bằng nhân số được..cho dù là mười hay một trăm Chân Quân đứng trước mặt tôi thì tôi cũng chỉ cần vung tay là có thể giải quyết. Dưới Chân Tiên thì có đến nhiều hơn nữa cũng chỉ là bọn tép riu mà thôi".
Diệp Thành chắp tay, bình tĩnh nói.
Về nhân số, tộc người phân bố khắp vũ trụ, có thể có đến hàng tỷ tỷ tỷ người, người tu tiên nhiều vô số.
Nhưng có thể đứng trên đỉnh cao của vũ trụ chỉ có bát đại tiên môn, mà bát đại tiên môn lại dùng những Chân Tiên Hợp Đạo để trấn áp vạn giới. Không có Chân Tiên Hợp Đạo, chỉ dựa vào Nguyên Anh và Kim Đan thì dù có nhiều mấy đi chăng nữa, Chân Tiên búng tay là có thể giết sạch.
"Hừ".
Bạch Vân Thường cười lạnh trong lòng, không phản bác.
"Cộp cộp".
Mọi người đi qua một hành lang kiếm dài đằng đẵng, đến trước một gian nhà cuối cùng.
"Nơi đây có lẽ là nơi tu luyện của tôn giả Thần Kiếm năm đó và chủ Kiếm Cung các thế hệ".
Bạch Vũ Hàn trợn to mắt, nói.
Mọi người đều vui vẻ, biết rằng phần hay đã đến.
Trong cả Kiếm Cung tuy có không ít thu hoạch, tìm được nhiều pháp khí, nhiều phi kiếm không trọn vẹn, nhưng bảo bối thực sự và kiếm phổ, sách cổ thực sự trong Kiếm Cung hiển nhiên là được giấu trong kho bảo vật này.
"Cẩn thận, trên này chắc chắn có cấm chế vô cùng đáng sợ".
Bạch Vân Thường nói.
Mọi người ngẩng đầu nhìn thì quả nhiên thấy trên cửa đó có dán một phú chú màu vàng. Phú chú này rất khác biệt, chỉ có một hình kiếm lờ mờ, trông như một dấu ấn vậy.
"Thần Kiếm Phù".
Khuôn mặt Bạch Vân Thường có sự nghiêm trọng trước nay chưa từng có: "Nghe nói tu vi đạt đến mức đỉnh cao thì có thể dùng kiếm khí của mình bảo lưu trong phù chú, một khi chạm vào là kiếm khí long trời lở đất sẽ bùng nổ, nó tương đương với một đòn toàn lực của Kiếm Tiên. Kiếm phù này thậm chí có thể là từ tay tôn giả Thần Kiếm..."
Mọi người im như thóc.
Từ khi vào Kiếm Cung, mọi người đã nhiều lần nghe thấy cái tên tôn giả Thần Kiếm.
Kiếm phổ mà người đó truyền lại đủ để bồi dưỡng nên một cường giả như Tinh Tà lão nhân. Dưới trướng người đó từng có ba nghìn kiếm tu, năm trăm Kiếm Tiên. Người đó từng giết chết Thiên Quân, kiếm trận vô địch...
Một đòn toàn lực của kiếm tu thời thượng cổ, uy lực sẽ đáng sợ đến mức nào cơ thứ, cho dù là Thiên Quân Nguyên Anh cũng không chặn nổi!