Nghe vậy, sắc mặt Hà Lâm Tuyết cứng đờ, không nói nổi nên lời.
"Bốp!"
Diệp Thành trực tiếp tát cô ta một cái khiến cô ta bay ra ngoài hơn nghìn mét, nửa bên mặt bị đánh nát tươm. Nếu không phải trên người cô ta có mấy món linh bảo bảo vệ thì e là cô ta đã bị đánh cho nổ tung luôn rồi.
"Đây là bài học cho cô. Lần sau mà dám hỗn láo thì tôi sẽ đến nhà họ Hà hỏi Hà Định Viễn cho rõ ràng, xem ông ta dạy con gái như thế nào".
Diệp Thành khẽ hừ một tiếng.
"A!"
Hà Lâm Tuyết gần như phát điên.
Cô ta là cô chủ của Lôi Lang Hà gia, đã bao giờ bị đối xử như thế này đâu cơ chứ? Dưới núi Hoành Lan, bao nhiêu người nhìn chằm chằm mà bị người ta tát cho một bạt tai, nát luôn cả mặt? Nhưng lúc Hà Lâm Tuyết đang định nổi giận thì nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Diệp Thành, cô ta liền như bị một chậu nước lạnh tạt vào, ngay lập tức bình tĩnh lại.
Người trước mặt cô ta là Đan Vương một mình đè bẹp cả Thần Đan Môn. Xét về thế lực, Lôi Lang Hà gia chưa chắc đã mạnh hơn Thần Đan Môn.
"Đại Tráng, tìm ra kẻ vừa nãy mở mồm khinh nhờn Tiết Mộng Ngưng cho tôi. Phế bỏ tu vi kẻ đó, lấy đi Kim Đan, đánh về thành người phàm! Còn những người khác thì đánh gãy chân hết đi rồi ném xuống sông Thương Lan".
Diệp Thành tát xong thì không thèm quan tâm Hà Lâm Tuyết nữa mà chắp tay đi về.
Nghe thấy tiếng dặn dò, Bạch Vân Thường đang chắp tay đứng cung kính liền đứng thẳng dậy.
Đôi mắt cô ta lóe lên sự bực bội với Diệp Thành, nhưng cô ta vẫn ngoan ngoãn tuân lệnh. Hơn nữa nói thật thì cô ta cũng không có hảo cảm gì với cái đám mồm toàn thốt ra những lời thô tục bẩn thỉu này.
"Rõ!"
Bạch Vân Thường vừa trả lời, một trận pháp đáng sợ vượt xa Tiểu Chân Quân thông thường đã nổi lên trên người cô ta. Băng hàn ngàn dặm vọt lên từ sau lưng cô ta tựa mây trắng, kinh thiên động địa, bao phủ toàn trường.
Đám tu sĩ đồ trắng sắc mặt đều thay đổi, chúng định phản kháng.
Nhưng đáng tiếc xét về tu vi, Bạch Vân Thường là thần nữ thiên tài của thất đại huyền môn, là cao thủ xếp trong top năm của thế hệ trẻ, đám con cháu dòng chính ăn chơi của các thế gia này sao có thể sánh bằng?
"Bốp bốp bốp".
Chỉ trong nháy mắt, mấy người đã bị Bạch Vân Thường đánh gãy chân rồi ném xuống sông. Tên ăn nói thô tục bị cô ta đánh nát giữa không trung, lấy Kim Đan ra. Các tu sĩ đồ trắng cũng không thể thoát được, đều bị ném xuống sông.
Trước khi bị ném xuống chúng còn kêu la không ngừng. Có kẻ xin tha, có kẻ kêu gào, nhưng Bạch Vân Thường không quan tâm mà kiên quyết thi hành mệnh lệnh của Diệp Thành.
Những người xung quanh xem mà kinh hãi.
Đây đều là những cường giả trẻ tuổi nổi tiếng của tông môn thượng cổ. Thế lực đằng sau họ rất lớn mạnh, tuy không bằng được người của thất đại huyền môn, nhưng ai cũng đều có Chân Quân hàng đầu chống lưng cho, mạnh như thế gia có Chân Quân mà còn không muốn đắc tội nhiều người như thế này.
Mà Diệp Thành lại hoàn toàn không khách khí, trực tiếp đánh gãy chân họ rồi ném xuống sông.
Cho dù đối với một vị Chân Quân Kim đan, chân bị đánh gãy hồi phục lại cũng chỉ mất chút ít thời gian. Nhưng sự nhục nhã trước mặt bao nhiêu con mắt nhìn chằm chằm thế này là thứ mà không phải ai cũng có thể chấp nhận được.
"Đan sư Bích Hải... Tôi phải sống mái với anh!"
Tu sĩ đồ trắng đầu tóc rối tung, quần áo ướt đẫm, ánh mắt tràn đầy sự thù oán và độc ác.
Nhưng Diệp Thành hoàn toàn không quan tâm.
Anh chỉ lười bộc lộ thực lực, nếu không thì anh đã ra tay từ lâu rồi, tát một cái giết chết những kẻ này luôn. Nhà họ Hà thì đã làm sao? Ngay cả thất đại huyền môn anh cũng không coi ra gì, không có Thiên Quân, cả giới tông môn thượng cổ không có ai khiến Diệp Thành coi trọng cả.
"Đi thôi".
Diệp Thành đi đến bên cạnh ba cô gái, bình tĩnh nói.
Thu Linh Nhi sững sờ đứng đó như một con chim cánh cụt. Mà Tô Như Sương thì ánh mắt sáng lên, nhìn Diệp Thành với ánh mắt vô cùng phấn chấn. Chỉ có Tiết Mộng Ngưng là vẫn cố giữ vẻ lạnh lùng kiêu ngạo, nhưng ánh mắt không thể che giấu được sự kinh hãi.
"Vụt".
Diệp Thành trực tiếp tung ra một luồng sáng xanh bao trùm cả ba người, sau đó biến thành một ngôi sao màu xanh bay thẳng lên núi Hoành Lan. Đạo âm của Chân Quân vang dội như sấm rền trên đài cao vạn trượng này gần như không hề tồn tại đối với Diệp Thành.
Chỉ thoáng chốc anh đã lên đến núi Hoành Lan.
Đài đá cổ xưa này cao nghìn trượng, trên đó rộng hơn trăm trượng, rộng bằng mấy chục sân bóng đá. Các thế gia của tông môn thượng cổ, những cường giả thế hệ trẻ của các tông môn đã tụ tập từ lâu, chỉ có các thiên tài của thất đại huyền môn là chưa đến.
Nhưng lúc này, Hà Cửu Hằng nhìn Diệp Thành với sắc mặt vô cùng khó coi. Các chưởng môn của mấy tông môn và gia chủ thế gia cũng không được vui vẻ cho lắm. Đặc biệt là một Chân Quân tóc đỏ, toàn thân được bao phủ trong ngọn lửa cháy rực thì nhìn Diệp Thành với ánh mắt như chỉ muốn ăn luôn anh vậy.
"Xem ra cậu hai đã biết rõ chuyện dưới đài".
Diệp Thành cười híp mắt nói.
Sắc mặt Hà Cửu Hằng càng khó coi hơn.
Đối với cao thủ Kim Đan thì thần niệm có thể bao phủ phạm vi mấy trăm dặm. Núi Hoành Lan chỉ cao nghìn trượng, khoảng cách từng đó thôi thì rất dễ nhìn thấy. Diệp Thành tát Hà Lâm Tuyết một cái, đánh gãy chân của người theo đuổi Hà Lâm Tuyết, điều này chính là đang vả vào mặt của Lôi Lang Hà gia.
"Thứ mà hôm nay Diệp Đan Vương ban cho, rồi sẽ có một ngày nhà họ Hà chúng tôi trả gấp bội".
Hà Cửu Hằng nghiến răng nghiến lợi.
Lúc này Hà Lâm Tuyết cũng đã bay lên, thấy Hà Cửu Hằng thì sắp khóc đến nơi. Nửa bên mặt của cô ta bị thủ pháp đặc biệt của Diệp Thành đánh nát, vô số luồng pháp lực sắc bén còn ở lại trong đó, giờ không thể trở lại như cũ được. Hà Cửu Hằng thấy thế thì càng tức.
"Không sao, tôi cũng có không ít ân oán với nhà họ Hà các người, sau này từ từ rồi tính", Diệp Thành rất bình tĩnh ung dung.
Xung quanh vốn có không ít tu sĩ thấy Diệp Thành thì vui mừng định đi lên chào hỏi, nhưng thấy cảnh này họ liền do sự. Diệp Thành là Đan Vương, nhưng Lôi Lang Hà gia cũng không dễ chọc.
Tình hình bây giờ tiến thoái lưỡng nan.
Chỉ có anh em nhà họ Lữ là hoàn toàn không để ý mà trực tiếp kéo đám Diệp Thành vào chỗ mình.
"Chị Tiết, xem ra Diệp tiền bối rất nổi tiếng". Thu Linh Nhi giờ mới hoàn hồn lại, nhỏ giọng nói.
"Giờ em mới hiểu à?". Tiết Mộng Ngưng bực mình trừng Thu Linh Nhi một cái, sau đó nhìn Diệp Thành với ánh mắt u tối. Diệp Thành bây giờ đã không phải là người mà nơi nhỏ bé như quần đảo Nam Ngọc có thể cưỡng ép được.
Anh sánh ngang với các thiên tài, bằng vai phải lứa.
Cho dù đối mặt với kẻ mạnh nhất trong thế hệ trẻ của tông môn thượng cổ, anh vẫn không hề lép vế.
"Không biết phải bao nhiêu năm mình mới có thể phấn đấu đến cảnh giới như bây giờ của Diệp Chân Quân", Tiết Mộng Ngưng khẽ thở dài.
Núi Hoành Lan nằm ở bên bờ sông Thương Lan tám trăm dặm, hình dáng tựa như hình lá cây kiếm lan, vươn thẳng đến trời xanh. Đỉnh cao nhất ở giữa có một đài cao vươn thẳng, các thế hệ trẻ các đời tông môn thượng cổ sẽ đấu kiếm luận đạo ở đây, tìm ra kẻ mạnh nhất, từ đó vang danh các tông môn thượng cổ.
"Nghe nói thế hệ này thiên tài vô số. Có thần nữ của Bạch Vân Quán là Bạch Vân Thường, dung nhan tuyệt thế. Lôi Linh Tử của Thần Lôi Sơn song tu pháp thuật hệ Phong và Lôi. Kiếm Tử Mục Tinh Thần thì đạo thể cốt tiên, tiếc là họ đều đã chết ở thế giới phàm tục. Nếu không bất kỳ người nào trong số họ cũng có năng lực trở thành kẻ tranh đoạt ngôi vị đứng đầu".
Có người cảm thán.
"Không có họ, nhưng tông môn thượng cổ chúng ta vẫn có vô số thiên tài".
Có người kiêu ngạo nói:
"Vấn Thiền đại sư của Vạn Phật Tông nghe nói còn trẻ đã tu thành thân thể Kim Cương Bất Hoại, chỉ còn cách một bước nữa là đến cảnh giới thân thể Đại Kim Cang của thiền sư Đại Bi. Đệ tử hàng đầu của Bạch Vân Quán là Hạ Thư Nhã tuy thua Bạch Vân Thường trong cuộc chiến giành chức thần nữ, nhưng cũng chỉ thua kém một chút, thực lực không thua kém bao nhiêu. Đại sư tỷ của Huyền Cơ Môn là Lâm Cửu Nhi thì có Huyền Cơ Vô Cực Kình, sức mạnh vô song".
"Càng không nói đến Thanh Vân Sơn, Tu Trúc Viện, Vô Văn sơn trang đều có chân truyền dòng chính vô cùng xuất sắc, hơn nữa các người cũng đừng quên vị ở Thánh Thiên Cung!"