“Ồ?"
Diệp Thành híp mắt quay đầu nhìn về phía mọi người. Anh nhìn thấy tông chủ và trưởng lão của các môn phái đứng thành hình bán nguyệt vây quanh anh từ bốn phương tám hướng. Mà ba mươi sáu vị trưởng lão của núi Bồng Lai cũng xông thẳng lên trời, mỗi người đều sử dụng pháp lực, tay bấm pháp quyết, chuẩn bị thi triển Bồng Lai Sơn Thiên Trận bất cứ lúc nào.
“Tôi muốn giết chết anh ta, các người muốn ngăn cản hay sao?”
Diệp Thành giẫm chân lên mặt Ngọc La Sát, cười nhạt, nói.
“Dược Vương Tông đã vượt qua cả Thần Quân, được cả thiên hạ kính ngưỡng, là đạo thống Chân Tiên chính thống, chính là chúa tể của dải Ngân Hà ta, hơn nữa còn là đồng minh của Bồng Lai Tiên Sơn ta mấy vạn năm. Bổn tọa tuyệt đối không cho phép Thần Tử chết ở trong Bồng Lai Tiên Sơn”.
Đại trưởng lão Tô Khởi Tín nói với vẻ mặt đoan chính nghiêm túc.
“Đúng thế đúng thế, Hắc Thủy Môn bọn ta và Dược Vương Tông có quan hệ lâu năm, Thần Tử gặp khó khăn, không thể ngồi yên không giúp đỡ được”.
“Thành Thánh Viêm cũng phải đứng ra duy trì công lý”.
“Phục Ma Tông cũng như thế!”
Đám người Dao Nhi kinh ngạc sững sờ nhìn trưởng lão và tông chủ của các môn phái, tất cả đều đứng đó ra vẻ chính nghĩa nói về quan hệ giữa mình và Dược Vương Tông, vô cùng kiên quyết không cho phép Diệp Thành chà đạp lên đạo thống của Chân Tiên, thần luật của dải Ngân Hà.
"“Bọn họ… làm sao thế? Còn có cả đại trưởng lão nữa, Ngọc La Sát kia chuẩn bị dùng đan dược tàn khuyết đưa cho chị Minh Sương đấy”. Dao Nhi không hiểu, khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng bất bình phẫn uất.
“Đây chính là hiện thực”.
Lâm Hiểu Lôi ở bên cạnh khẽ thở dài.
Các trưởng lão và tông chủ này chưa chắc đã thích Ngọc La Sát. Nhưng bọn họ tuyệt đối sẽ không ngồi yên để Diệp Thành làm lớn chuyện lên. Hôm nay Diệp Thành đã liên tiếp đánh bại rất nhiều thiên tài, danh tiếng đã vô cùng lớn rồi. Nếu giết thêm đệ tử đầu tiên của Đan Hoàng và Ngọc La Sát nữa sợ rằng cả dải Ngân Hà này đều sẽ phải run sợ trước cái tên Diệp Thành.
Đến lúc đó mọi người đều sẽ nói, các thiên tông đều bị Diệp Thành dẫm đạp dưới chân. Thập đại thiên tông còn không bằng một Diệp Đan Vương của Hoa Hạ!
Đặc biệt là môn chủ của Hắc Thủy Môn, lúc trước đã nhẫn nhịn lắm rồi, lúc này cuối cùng cũng tìm được cơ hội, tất nhiên muốn báo thù Diệp Thành.
“Đúng thế, tên họ Diệp kia, không thể giết tôi, nếu như giết tôi chắc chắn sẽ phạm phải trọng tội trong thần luật, mạo phạm đến đạo thống chính thống, thánh địa Lăng Tiêu nhất định sẽ vô cùng tức giận. Lão tổ của tông môn chúng tôi chắc chắn sẽ truy sát anh chân trời góc biển".
Ngọc La Sát lúc này đã bình tĩnh lại, mỉm cười nói.
“Đúng thế, Diệp Đan Vương. Ngọc La Sát có chút hiểu lầm với cậu, cùng lắm thì bắt điện hạ xin lỗi cậu thôi. Ra tay thế này thì hơi quá đáng rồi đấy, giết người thì chắc chắn bọn ta sẽ không cho phép đâu”. Các trưởng lão ra vẻ chính nghĩa nói ra.
“Còn không mau thả điện hạ Ngọc La Sát ra!”
Môn chủ Hắc Thủy Môn lớn tiếng hét lên.
“Hửm?”
Diệp Thành vẻ mặt không hề có cảm xúc. Anh tiếp tục giẫm mạnh chân xuống, trực tiếp giẫm nát lồng ngực của Ngọc La Sát. Trên người Ngọc La Sát truyền tới tiếng vỡ nát ‘răng rắc’, không biết có bao nhiêu chiếc xương sườn bị gãy nát, ánh sáng ngũ sắc từ người anh ta tỏa ra, cả người run lên bần bật, sắc mặt ngay lập tức trở nên vô cùng tái nhợt.
“Tên họ Diệp kia, làm gì thế!”
“Mau dừng tay!”
Các trưởng lão đồng thời phẫn nộ hét lớn.
Đại trưởng lão Tô Khởi Tín nói với vẻ mặt vô cùng trầm trọng: “Diệp Đan Vương, nơi đây là Bồng Lai Tiên Sơn, còn không đến lượt cậu ở đây làm càn, nếu thật sự giết chết Ngọc La Sát thì đừng nghĩ có thể rời khỏi Bồng Lai Tiên Sơn này được nữa”.
“Uỳnh!”
Ba mươi sáu vị trưởng lão của núi Bồng Lai đồng thời phi thẳng lên trời, hai tay bắt ấn thi triển pháp quyết, điều khiển pháp trận di chuyển ba mươi sáu ngọn núi.
"Ầm ầm ầm!”
Mọi người liền nhìn thấy từ trên ba mươi sáu đỉnh núi có ba mươi sáu cột sáng bắn thẳng lên trời. Các trưởng lão đứng trên các cột sáng hình trụ, một pháp trận dần dần mở rộng ra bao trùm toàn bộ phạm vi ngàn dặm xung quanh, từ từ hiện ra giữa trời đất. Trận bàn chậm rãi xoay tròn, có âm thanh khủng khiếp như sấm sét truyền ra, giống như có một vị thần khổng lồ trên bầu trời đang xoay chuyển trận bàn khổng lồ. Mọi người nhìn lên trời, chỉ cảm thấy như mình đang ở trong một vòng luân hồi bất tận.
“Tam Thập Lục Thiên Cang Đại Trận”.
Có tu sĩ lớn tuổi buột miệng nói ra.
Đây chính là đại trận trấn tông của Bồng Lai Tiên Sơn trong truyền thuyết, cho dù là tu sĩ Nguyên Anh bị nhốt vào trong đại trận, cho dù có thể thoát ra khỏi cũng sẽ bị lột mất một lớp da.
Theo sự chuyển động của đại trận Thiên Cang, từng đợt áp lực mạnh mẽ liên tục truyền tới từ trên bầu trời. Mỗi một đợt áp lực khiến cho các tu sĩ Bán Bộ Thiên Quân cảm thấy vô cùng khó thở. Ba mươi sáu người liên thủ tương đương với ba mươi sáu vị Bán Bộ Thiên Quân đỉnh phong đồng thời ra tay, uy lực vô cùng mạnh mẽ. Mây đen ùn ùn kéo tới, tựa như ngày tận thế.
U Uyên Minh Vương ở sau lưng Diệp Thành xông thẳng lên chống đỡ sức mạnh của đại trận. Xung quanh bừng sáng rực rỡ như mùa xuân. Nhưng khi từng tầng từng tầng của đại trận đè ép xuống, cho dù là thần tướng của Minh Vương cũng có chút chống đỡ không nổi, phát ra từng tiếng kêu cuồng nộ.
Một vạn trượng, chín ngàn trượng, bảy ngàn trượng, sáu ngàn trượng…
Cơ thể của thần tướng Minh Vương bị áp chế đến càng ngày càng thấp, Diệp Thành ở trước trận bàn luân hồi khổng lồ chỉ giống như một con kiến, giống như bất cứ lúc nào cũng sẽ bị trận bàn luân hồi nghiền nát thành tro bụi.
Mọi người nhìn thấy đều có cảm giác bi thương như anh hùng ở tuổi xế chiều.
“Tên họ Diệp cũng có ngày hôm nay”.
Môn chủ Hắc Thủy Môn cười lạnh nói.
Tông chủ của các tông môn khác bị Diệp Thành chọc giận cũng vô cùng hả hê vui sướng. Đám người Tô Hoài Tiên, Kim Trục Quang, Kim Thủy Tiên nhìn thấy thế sắc mặt cũng vô cùng vui vẻ rạng rỡ, trong lòng cảm thấy rất sảng khoái.
Chỉ có Dao Nhi là trái tim như rơi xuống vực thẳm, vô cùng lo lắng cho Diệp Thành.
"Anh…”
Dao Nhi nhìn chằm chằm vào người thanh niên dưới thiên uy.
“Bỏ đi, đạo hữu hãy dừng tay đi, lẽ nào cậu đã quên tông môn chúng tôi đã bảo vệ Dao Nhi năm năm, phần ân tình này đổi lấy một mạng của Ngọc La Sát có được không?”, Nguyệt Hoa trưởng lão khẽ thở dài nói.
“Tên họ Diệp kia, mau thả Thần Tử ra, chúng tôi sẽ tha cho cậu một mạng!”
Đại trưởng lão giận dữ hét lên như sấm rền.
Nhưng dưới áp lực nặng nề, Diệp Thành không hề nhúc nhích chút nào, vẻ mặt vẫn vô cùng bình tĩnh. Anh ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, vẻ mặt uy nghiêm như ngọc, gằn từng chữ nói ra:
“Ơn, tôi sẽ tự báo. Nhưng Diệp mỗ tôi một khi đã ra tay, từ khi nào đến lượt mấy con kiến hôi như các người đứng ra chỉ trỏ này nọ?”
Nói xong anh liền giẫm mạnh xuống.
“Uỳnh!”
Ngọc La Sát cả cơ thể lẫn linh hồn, thậm chí cả Kim Đan trong cơ thể cũng bị Diệp Thành giẫm nát thành tro bụi.
Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người ở trên núi Bồng Lai đều vô cùng kinh hãi!
"Cậu dám ra tay sao?”
Đến cả Tô Khởi Tín cũng sững sờ, mọi người đều ngơ ngác nhìn về phía Diệp Thành, thần huyết vàng kim của Ngọc La Sát bắn ra bốn phía, thân thể và linh hồn vỡ tan thành từng mảnh vụn. Truyền nhân của đạo thống Chân Tiên này chết rất khổ sở. Trên người anh ta vẫn còn vô số món bảo vật, thậm chí có vô số bùa chú bảo vệ do lão tổ của tông môn tặng cho. Đáng tiếc anh ta không ngờ được rằng Diệp Thành lại dám giết mình.
Đợi khi Ngọc La Sát phản ứng lại đã quá muộn rồi, cả người anh ta đã bị Diệp Thành dùng pháp lực tối cao khống chế, đến cả một ngón tay cũng không thể cử động nổi.
Cuối cùng anh ta chỉ có thể uất ức mà chết dưới chân của Diệp Thành.
"Shhh!”
Vô số người hít một hơi thật sâu, vô cùng kinh hãi.
Lần này đến cả Vân Thiên Hà cũng phải bội phục dũng khí và khí phách của Diệp Thành.
Trong thiên hạ này người điên rất nhiều. Nhưng người giống như Diệp Thành, dám giết người kế thừa đạo thống của Chân Tiên, ở dải Ngân Hà cả vạn năm nay cũng không có mấy người.