Nhưng dù như thế thì anh vẫn tung hoành vũ trụ, xưng đế trong chúng tiên, đè bẹp đám người Thiên Đế Minh Vương. Kiếp này anh đã tu thành Tam Thần Quy Nhất ở cảnh giới Xuất Khiếu, mạnh hơn rất nhiều so với kiếp trước. Có thể nói dù thần sáng thế đến thì khi có thiên phú tu vi của cảnh giới Xuất Khiếu cũng sẽ không mạnh hơn Diệp Thành.
"Thần thể, thần hồn, thần đan này càng tu thành sớm càng tốt, thể hiện căn cơ vũng chắc, con đường tương lai càng rộng mở. Nếu đến lúc là Chân Tiên Hợp Đạo hoặc Độ Kiếp mới tu thành thì chẳng có tác dụng gì. Mỗi một Tiên Đế Độ Kiếp không phải đều có thần thể và thần hồn sao?"
Diệp Thiên Quân nói khẽ. ! Qua một năm được tiên khí tưới tắm, từ trong ra ngoài tất cả xương cốt, cơ bắp thần hồn của anh đều trong suốt, tỏa ra ánh sáng lấp lánh. Lục phủ ngũ tạng đều có năm sắc màu đen trắng xanh đỏ vàng, tỏa ra ánh tiên rực rỡ, tựa như có năm vị thần linh trấn giữ. Mà trong huyết quản, dòng sông máu tỏa ra ánh xanh phát ra tiếng ầm ầm.
Kim Ô Thần Luân treo cao trên đỉnh đầu từ từ chuyển động, mỗi một lần chuyển động là đều phun xuống một luồng nguyên khí thuộc tính, dẫn pháp tắc đặc biệt trong đời đất đến.
Lúc này Diệp Thành mới được coi là đẩy tu vi đến cảnh giới cao nhất. Ngay cả thần hồn yếu nhất cũng được ngưng tụ thành hồn phách của thần, không có bất cứ tì vết nào.
Hồn phách của thần, tên như ý nghĩa, chính là hồn phách có thể sánh bằng của thần linh. Thần tộc thời Thượng cổ dù có đang ở cảnh giới Ngưng Đan yếu nhất, cơ thể bị phá hủy, hồn phách của thần vẫn có thể độc lập tồn tại trong vũ trụ, qua hàng nghìn năm, vạn năm mà không mất đi.
Có thể nói lúc này nếu hồn phách của Diệp Thành gặp phải Tô Ma thì chỉ cần một ý niệm là có thể biến cả Vô Cực Tinh Châu và tu sĩ Nguyên Anh như Tô Ma thành tro bụi, mạnh hơn Cửu Khiếu Thần Anh nhiều. Thế nên Diệp Thành mới luyện Cửu Khiếu Thần Anh thành phân thân phái ra bên ngoài.
"Địa Cầu và tinh vực bị lãng quên tuy bị bao phủ bởi Ma Linh Hồn Thiên Trận, bị lấy đi một phần thiên đạo nhưng theo lý thì một đoạn thiên đạo thực sự có lẽ không có uy lực lớn như vậy, cùng lắm thì lấy đi một ngôi sao, không thể bao phủ cả tinh vực bị lãng quên, chắc chắn phải có chỗ bỏ sót".
Diệp Thành định đột phá Nguyên Anh, dù là Tô Ma hay đám Thần Tử Vạn Yêu thì đều chỉ là quân tiên phong. Từng trải qua trong vũ trụ hàng vạn năm, anh biết những giáo phái Chân Tiên này cơ căn cơ sâu thế nào, vượt xa đạo thống thiếu sót như của thánh địa Lăng Tiêu.
Nhưng Địa Cầu và dải Ngân Hà có vấn đề như nhau, thiên đạo khuyết thiếu, pháp tắc bị lấy đi một phần. Dù có tu thành Nuyên Anh cũng chỉ là Ngụy Nguyên Anh mà thôi, không thể nào sánh bằng Nguyên Anh thực sự. Xét theo lý thì Diệp Thành muốn chứng đạo Nguyên Anh thì phải đến bên ngoài tinh vực bị lãng quên.
Nhưng lúc này anh trốn trong một chỗ Ma Linh Hồn Thiên Trận không bao phủ.
Đất tiên!
Đến cảnh giới đó thì có thể nói là trường thọ cùng trời đất, nhật nguyệt sông núi, ba nghìn thế giới có sụp đổ thì vẫn còn tồn tại. Trải vạn kiếp mà không mảy may hao tổn, nắm giữ vạn pháp mà trường sinh, thực sự tiêu dao, viên mãn, tự tại!
Đó là cảnh giới cao nhất chí cao vô thượng ở Thần giới, đỉnh cao của chư thiên vạn giới, cũng chính là thần sáng thế trong truyền thuyết!
"Kiếp trước mình đã ngộ đạo đại thành, tự mở đường riêng cho mình. Thế nên ngưng tụ thần tắc cỏn con không phải việc khó". Diệp Thành nhẹ giọng nói, anh có kinh nghiệm phong phú trong việc ngưng luyện nguyên anh.
Kiếp trước Diệp Thành liên tiếp hai lần tải tạo lại, bổ khuyết căn cơ kim đan, cuối cùng mới tu thành Kim Đan thần phẩm, tu lên nguyên anh.
Giờ đây anh vô cùng thành thạo trong việc ngưng tụ nguyên anh.
"Ầm ầm!"