Trong đó người kinh ngạc nhất là Triệu Linh Nhi đang bị treo trên cây. Cô ta thậm chí còn quên mất mình đang ở trong tình cảnh nguy hiểm, chỉ nhìn chằm chằm Diệp Thành bằng ánh mắt phức tạp.
Những chuyện trước kia của hai người lần lượt hiện lên trong đầu Triệu Linh Nhi. Những nghi vấn của cô ta đều đã có đáp án, mỗi một câu nói của anh lại trở nên vô cùng mỉa mai.
“Chỉ một Bát Quái Môn nho nhỏ mà thôi, chẳng là gì trong mắt tôi”.
“Trên thế giới này, người có tư cách làm sư phụ tôi vẫn chưa ra đời”.
“Cô quá xem thường tôi, cũng đánh giá bản thân quá cao. Mục đích của tôi là thứ mà cô không tài nào đoán được, thế giới tôi ở là nơi mà cả đời cô cũng không thể tưởng tượng”.
Trong nháy mắt, trong đầu Triệu Linh Nhi lướt qua mỗi một câu nói mà Diệp Thành từng nói. Lúc đó nghe có vẻ như là khoác lác, hoang đường, bây giờ lại phát hiện tất cả đều là thật. Sự ân hận và buồn bực tràn ngập trong đầu cô chỉ có thể hóa thành một câu nói:
“Vì sao mình không phát hiện ra sớm hơn?”
Diệp Thành hoàn toàn phớt lờ biểu hiện của những người khác, chỉ bình tĩnh bước từng bước đến bên đầm nước, nói: “Tôi là Diệp Thành”.
Lão Tông chủ cười nhạt: “Diệp Tiên sư, ngày đó cậu giết con trai tôi, giết thuộc hạ của tôi mà không hề chùn tay một mảy may nào, hôm nay gặp mặt, quả nhiên là cực kỳ ngông cuồng”.
Ông ta vừa nói ra lời này, người xung quanh lại một phen kinh ngạc. Không ngờ vị Diệp Tiên sư này lại ngông cuồng như vậy, ngay cả Thiếu Tông chủ của Âm Quỷ Tông cũng dám ngang nhiên giết chết!
Xem ra hôm nay, giữa hai người sẽ có một trận chiến một mất một còn, nhưng người thắng rốt cuộc là nhân vật truyền kỳ nổi danh từ xưa Lão Tông chủ, hay là Võ Thần vừa nổi danh Diệp Thành đây?
Diệp Thành không để ý đến vẻ mặt của người khác, nói: “Không sai, bọn họ đều là do tôi giết, ông có ý kiến gì không?”
Lão Tông chủ sững sờ, dường như không ngờ đến Diệp Thành lại kiêu căng như vậy. Ông ta không kìm được cơn giận, hạ giọng nói: “Hay, hay cho một Diệp Thành! Cậu đã thừa nhận giết con trai tôi, vậy thì hôm nay cho dù có bị tôi phanh thây tại đây, tan hồn lạc phách, đánh xuống mười tám tầng địa ngục, cậu cũng không thể nói gì đúng không?”
Diệp Thành khinh thường nói: “Chỉ dựa vào ông vẫn chưa có bản lĩnh đó”.
Lão Tông chủ hừ một tiếng: “Diệp Thành, tôi biết cậu võ pháp song toàn, hơn nữa võ và pháp còn đạt tới Thánh Vực cùng một lúc, là một thiên tài hiếm có, nhưng… cậu cũng xem thường tôi quá!”
“Cậu vừa đến Tô Bắc, tôi đã phát giác được, còn cậu tìm mãi vẫn không tìm ra tôi đúng chứ?”
Diệp Thành bình thản trả lời: “Chẳng qua ông ỷ vào linh bảo bảo vệ mà thôi, không có gì đáng sợ”.
Lão Tông chủ cười nham hiểm: “Không hổ là Diệp Tiên sư, đoán không sai chút nào. Chỉ là cậu không nên đến đây vào giờ phút này, nếu cậu đã đến đầm Bích Thủy thì đừng nghĩ tới việc sống sót rời khỏi đây!”
Diệp Thành liếc nhìn Lão Tông chủ, nói: “Chỉ dựa vào con thú to lớn nhuốm chút dòng máu Huyền Vũ và viên ngọc nát trong người ông sao?”
Vẻ mặt Lão Tông chủ bỗng sững lại, nhưng Diệp Thành giống như không nhìn thấy, nói tiếp: “Huyền Vũ thuộc tính thủy, ở trong đầm Bích Thủy có thể phát huy được lực chiến đấu cao hơn bình thường nửa bậc. Thêm vào đó, bây giờ là giờ âm, ngày âm, tháng âm, thích hợp cho việc thi triển thuật pháp của ông. Viên ngọc trong người ông rõ ràng cũng nghiêng về hệ thủy và thuật pháp âm quỷ, thế nên ông mới tự tin như vậy”.
Anh nói xong lại đặt ngửa bàn tay ra, ngoắc ngoắc tay trước mặt Lão Tông chủ, thản nhiên nói: “Nào, có gì mang hết ra đi, để tôi xem bản lĩnh của ông có xứng với sự tự tin của ông không”.
Lão Tông chủ nghe Diệp Thành nói vậy, sắc mặt biến đổi mấy lượt, cuối cùng khôi phục vẻ hung ác trầm ổn, nói: “Diệp Thành, cậu đúng là đáng sợ. Nếu cho cậu thêm mấy năm, e rằng ngay cả tôi cũng không phải đối thủ của cậu. Nếu không giết cậu ngay tại đây thì e rằng sau này sẽ là cậu giết tôi”.
Diệp Thành bình thản nói: “Ông nghĩ nhiều rồi, tôi muốn giết ông thì có thể giết bất cứ lúc nào”.
Lão Tông chủ cười lớn: “Nhưng cậu tính sai một chuyện, đó là sức mạnh của linh bảo này đáng sợ hơn cậu tưởng nhiều!”
Nói xong, ông ta lấy ra một viên ngọc đen như mực, xung quanh còn tỏa ra khí màu tím mờ mờ, nâng nó cao khỏi đầu, cười điên cuồng: “Từ khi tôi có được viên ngọc Cửu Kiếp Ngự Thủy đến nay chỉ dùng qua ba lần, mỗi lần đều dùng để giết cao thủ cấp Thánh Vực. Lần cuối cùng đã giết chết Hành Vân Tử - chưởng môn đạo phái Vong Tình - vốn chiếm giữ khu Hoa Đông, sáng lập nên Âm Quỷ Tông… Cậu, sẽ là cao thủ Thánh Vực thứ tư chết dưới tay tôi!”
Nói xong, ông ta bèn kích hoạt viên ngọc. Trong chốc lát, đất trời phai màu, gió lớn nổi lên, một cột nước đột nhiên tuôn ra từ dưới đáy đầm Bích Thủy, nhưng mục tiêu của nó không phải Diệp Thành mà là Triệu Linh Nhi đang bị treo ở trên cây.
Cột nước đó được Lão Tông chủ điều khiển bằng bí pháp, trở thành thứ giống như súng bắn nước áp suất cao. Những nơi nó đi qua, cây cối lần lượt gãy đổ, còn sắc bén hơn kiếm gấp ba lần!
Triệu Linh Nhi thấy cảnh này, hoảng sợ đến mức mặt trắng bệch. Cô ta biết đây là Lão Tông chủ kiêng dè Diệp Thành nên định bụng tấn công mình, dẫn dụ anh ta ra tay, chỉ có điều…
Triệu Linh Nhi cười cay đắng, tuyệt vọng nhắm mắt lại: “Mình châm chích anh ta nhiều lần như vậy, sao Diệp Thành có thể quan tâm đến sự sống chết của mình được chứ?”
Trong nháy mắt, cột nước đó bứng cây phá núi, rít gào ập tới, nhưng Triệu Linh Nhi không những không cảm thấy đau đớn mà còn giống như được cưỡi mây lướt gió, cả người bay lên không.
“Sao có thể như vậy?”, mặc dù đang nhắm mắt, nhưng đại não của Triệu Linh Nhi vẫn hoạt động nhanh chóng: “Lẽ, lẽ nào là Diệp Thành cứu mình? Cảm giác này… là bế công chúa!”
Nghĩ đến đây, cô ta lập tức đỏ mặt, phấn khích mở mắt ra, sau đó phát hiện…
Mặc dù đúng là Diệp Thành cứu mình, nhưng tình hình lại hơi khác với tưởng tượng của Triệu Linh Nhi. Bởi vì sau khi cô ta mở mắt ra, phát hiện mình đang được Diệp Thành vác trên vai với tư thế vác bao tải.
Diệp Thành quả thực không có thiện cảm với người phụ nữ luôn châm chọc mình mọi nơi mọi lúc này, ra tay cứu cô ta cũng chỉ vì nể mặt Triệu Nhã Nhi, đương nhiên không thể nào có chuyện bế công chúa.
Trong khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc, anh cứu Triệu Linh Nhi xuống đưa đến trước mặt hai bố con nhà họ Triệu, tiện tay ném cô ta xuống đất, thản nhiên nói: “Đợi ở đây”.
Triệu Nhân Thanh vội vàng đỡ con gái đậy, vừa cảm kích vừa xấu hổ nói: “Cám ơn Diệp Tiên sư, cám ơn Diệp Tiên sư!”
Triệu Nhã Nhi vẫn còn hơi ngây ngốc, rõ ràng vẫn chưa phản ứng được, sao tiểu sư đệ lại biến thành Diệp Tiên sư. Cho đến khi Diệp Thành quay đầu đi, cô ấy mới vội vàng lên tiếng: “Sư… Diệp Tiên sư, cẩn thận đấy”.
Diệp Thành quay đầu lại, mỉm cười với cô ấy, sau đó mới tiếp tục bước về phía đầm Bích Thủy. Nhìn thấy cảnh này, Triệu Nhã Nhi thoáng chốc đỏ bừng mặt, trong lòng Triệu Linh Nhi lại dâng lên cảm giác ghen tị.
Lúc này, Lão Tông chủ vẫn đứng ở phía trên không của đầm nước ngay vị trí trung tâm, không đoán được sắc mặt. Tình huống vừa rồi Triệu Linh Nhi nhắm mắt không nhìn thấy, nhưng ông ta lại thấy toàn bộ.
Nhanh, thật sự quá nhanh. Ông ta vốn muốn nhân cơ hội tập kích, nhưng không ngờ Diệp Thành chỉ cần vọt người chớp nhoáng đã sang đó, khiến cao thủ Thánh Vực như ông ta cũng không thấy rõ.
- ------------------