Lâm Cửu Nhi nói rất hứng khởi.
Lúc này mọi người đã rời khỏi thành phố Thanh La. Họ ngồi thuyền đi dọc theo dòng sông Thương Lan, một ngày đi ngàn dặm, chưa đến ba ngày đã đến gần núi Hoành Lan.
"Hừ, đây chỉ là thần thoại mà thôi, chém một kiếm vạch ra sông Thương Lan, ngay cả binh khí cũng phải dài đến mấy ngàn trượng, vậy thì Hiên Viên Đại Đế đó lớn bao nhiêu, cao vạn trượng sao?"
Tiết Mộng Ngưng hừ lạnh một tiếng.
Lâm Cửu Nhi chợt kêu lên.
Cô ấy từ lúc nhỏ đã thích nghe những câu chuyện cổ, những câu chuyện này hồi nhỏ ông già ở huyện Lâm Sơn kể cho cô ấy nghe. Còn về thật giả thì điều đó đã sớm bị chôn vùi trong dòng chảy lịch sử, không ai biết rõ ràng.
Diệp Thành ngồi ở đầu hồi chiếc thuyền có mái che, anh nhìn về phía ngọn núi cao có hình dáng tựa thanh kiếm kia, ánh mắt sâu thẳm.
Tiết Mộng Ngưng có thể coi nó là câu chuyện đùa, nhưng Diệp Thành biết, trong vũ trụ quả thực có kẻ có thể dùng tay không lập nên thế giới, chém một kiếm vạch nên cả dòng sông, người cao vạn trượng.
Những cái khác thì không nói, Huyền Vũ trưởng thành đã có thể nuốt được mặt trời, đó là sự tồn tại mạnh mẽ đến cỡ nào cơ chứ?
Nhưng có thể làm được điều này thì ít nhất cũng phải là cường giả cảnh giới Nguyên Anh.
Mà thậm chí trước kia Diệp Thành còn sử dụng kiếm Hiên Viên của người đó nên tất nhiên là biết thực lực của đối phương, chắc chắn là Nguyên Anh đỉnh phong thậm chí có thể chạm tới cánh cửa Hợp Đạo.
Phải biết là tu sĩ cảnh giới Hợp Đạo được xưng là Chân Tiên, cho dù là xét cả khắp mười tinh vực lớn này thì cũng có thể xưng là cao thủ, có sức chiến đấu mạnh mẽ trong số các tiên môn lớn.
"Từ đó có thể thấy thiên phú của người Hoa Hạ chúng ta không thua kém bất cứ chủng tộc nào. Nhưng năm đó rốt cuộc là ai mà ngay cả Hiên Viên Đại Đế cũng có thể phong ấn được, năng lực của thất đại huyền môn không thể làm được chuyện này".
Diệp Thành chậm rãi suy nghĩ, ánh mắt lóe lên.
Lúc này vô số các thế gia đều đã tụ tập đông đúc.
Trên sông Thương Lan đâu đâu cũng có những cánh buồm đón gió mở rộng. Có cánh buồm mây ngũ sắc, có cánh buồm bằng gấm, có cánh buồm thêu hình rồng màu vàng kim. Từng chiếc thuyền đều vô cùng lớn, thậm chí có cái dài mấy trăm mét, lấp đầy cả sông Thương Lan.
"Ù ù ù!"
Từng đợt kèn phát lệnh vang lên. Đội thuyền ở trước thuyền có mui đột nhiên tách ra hai bên. Chiếc thuyền có mui tựa như đế vương giá lâm, trong ánh mắt của mọi người, nó đạp gió rẽ sóng, lướt nhanh về phía núi Hoành Lan.
Tất cả mọi người đều biết một điều.
Diệp Thành đến rồi!
Vô số người lặng lẽ quan sát thanh niên mặc đồ đen đó. Không biết có bao nhiêu thiên tài thế hệ trẻ trong lòng ngổn ngang trăm mối. Người trước mặt họ chính là người đã đánh bại thiên tài khắp nơi, danh chấn tông môn thượng cổ, trở thành người mạnh nhất thế hệ trẻ.
Càng không biết có bao nhiêu gia chủ thế gia, chưởng môn của các môn phái ghen ghét trong lòng.
Lão tổ của họ khổ sở tu luyện mấy trăm năm cũng chỉ lên đến Chân Quân mà thôi. Diệp Thành mới hơn hai mươi đã lên đến đỉnh cao, đứng từ trên cao ngạo nghễ nhìn xuống các tông môn thượng cổ, sao họ có thể không ghen ghét cho được?
"Trận chiến này nếu cậu ta có thể vượt qua thì năm trăm năm tiếp theo, cả giới tông môn thượng cổ đều sẽ phải run rẩy dưới chân cậu ta".
Có ông già kiến thức sâu rộng không khỏi cúi đầu cảm thán.
Những người xung quanh đều gật đầu tán thành.
Bởi vì thời gian chưa đến, đám người Vấn Kiếm lão tổ vẫn chưa tới nên Diệp Thành chưa lên núi. Sau khi thuyền cập bến, anh tìm một tảng đá lớn màu xanh sạch sẽ bên bờ sông rồi ngồi xếp bằng xuống.
Mọi người đều im lặng chờ đợi.
"Vù vù vù!"
Trên bầu trời, từng luồng ánh sáng vụt qua.
Các Chân Quân bắt đầu đến. Mỗi một luồng ánh sáng đều đại diện cho một cường giả cảnh giới Xuất Khiếu có thể tung hoành khắp tông môn thượng cổ. Địa vị của họ cao quý, đều từng là chưởng môn hoặc là trưởng lão của thượng tông.
Họ cưỡi linh thú đến hoặc là đi phi thuyền đến, khí thế cuồn cuộn.
Nhưng lúc này khi đến trước núi Hoành Lan, họ lại không lên núi mà dừng dưới chân núi, bày tỏ sự tôn sùng và kính trọng với hai cường giả tối cao.
Rất nhanh sau đó, một chiếc phi thuyền dài đến trăm mét bay trên bầu trời.
Chiếc phi thuyền đó vô cùng xa hoa, bên trên có khảm các loại bảo thạch, mã não, san hô, ngọc ngà châu báu, trông như một chiếc phi thuyền làm bằng ngọc. Trên đó đầy những cô gái xinh đẹp nóng bỏng, cười tươi duyên dáng khiến mọi người đổ xô vào nhìn. Chỗ cao nhất của phi thuyền có một người đàn ông mặc áo bào màu vàng kim đeo mười chiếc nhẫn đang ngồi. Người đàn ông tuy là Chân Quân nhưng lại cười tươi, đó chính là gia chủ nhà họ Lữ, Lữ Vân Trường.
Lữ Vân Trường vừa xuất hiện thì đã vô cùng nhiệt tình với Diệp Thành, gọi anh:
"Con rể hiền".
Ông già này cứ làm như đã gả con gái mình cho Diệp Thành vậy, còn nhiệt tình mời anh ngồi lên chiếc thuyền ngọc, ám thị những cô gái xinh đẹp trên thuyền xinh đẹp nóng bỏng cỡ nào, để mặc người bắt nạt.
Mọi người thấy thế thì kinh ngạc vô cùng. Phải biết là Lữ Vân Trường rất thận trọng bình tĩnh, chưa bao giờ có xích mích với thất đại huyền môn, thậm chí còn bảo vệ những người bình thường của Hoa Hạ, khiến mọi việc đều suôn sẻ, chưa bao giờ thể hiện đứng về phía ai.
Cũng chính vì như vậy nhà họ Lữ mới có thể đứng sừng sững một phương, độc chiếm thành phố Thanh La, nhưng lúc này lão lại chạy đến tận đây để làm thân với Diệp Thành?
Mà cuộc quyết đấu giữa Diệp Thành với Vấn Kiếm lão tổ còn chưa bắt đầu lão đã đứng về phía Diệp Thành rồi, lão tự tin như thế sao, hay là đã có được tin tức gì rồi?
Thực ra vấn đề là ở chỗ quyển sách luyện đan mà Diệp Thành truyền thụ lại. Đó là quyển sách quý giá mà sau khi tu nó thì có thể tiến thẳng vào Thiên Đan sư. Phải biết rằng giờ cả giới tông môn thượng cổ này ngay cả Tiên Đan sư cũng không có, khoảng cách giữa hai cảnh giới này lớn đến thế nào chứ?
Thế nên Lữ Vân Trường đã đoán ra được, Diệp Thành có tiền đồ và thiên phú rộng mở, thất đại huyền môn cỏn con không thể nào sánh bằng!
Thế là lúc này lão mới đón tiếp nhiệt tình như vậy, ngang nhiên đứng về phía Diệp Thành để thể hiện thái độ của mình, để sau này khi thất đại huyền môn sụp đổ thì có thể quật khởi.
Nhưng cuối cùng Lữ Vân Trường bị Diệp Thành lạnh nhạt từ chối. Anh sớm đã có nhiều hồng nhan tri kỷ, tặng sách luyện đan cho Lữ Khinh Vũ chỉ là vì báo ân mà thôi, hoàn toàn không như những gì lão nghĩ.
"Hừ, cha nào con nấy".
Lâm Thất Thất bĩu môi, ánh mắt liếc xéo.
Lúc này phía chân trời đột nhiên vang lên tiếng ầm ầm như sấm rền. Bảy luồng ánh sáng rực rỡ vạch ngang qua bầu trời bay thẳng tới núi Hoành Lan. Những luồng sáng đó còn chưa đến thì uy nghiêm che trời lấp bể đã giáng xuống.
Tất cả mọi người đều nghiêm mặt, ánh mắt lộ ra sự chờ đợi.
Thất đại huyền môn đến rồi!
Cuộc chiến lớn sắp bắt đầu!
Thất đại huyền môn thống trị giới tông môn thượng cổ, uy danh lẫy lừng, khiến người ta nghe mà kính nể.
Bảy luồng ánh sáng dừng trước núi Hoành Lan, có bảy người cả nam cả nữ xuất hiện trong đó. Người thì kiếm khí ngút trời, người thì áo trắng tung bay, người thì uy nghiêm vô cùng. Ai cũng có khí thế long trời lở đất, pháp lực vô biên khiến người ta phải nín thở.
Đặc biệt là người đàn ông trung niên đứng trước bảy người, hai bên tóc mai điểm bạc, mặc bộ đồ màu xanh, thu hút tầm mắt của tất cả mọi người. Người đàn ông chỉ đứng đó thôi mà ánh sáng khắp toàn thân đã che phủ hết tất cả sáu người còn lại.
Vấn Kiếm lão tổ!
Người mạnh nhất tông môn thượng cổ!
"Vấn Kiếm lão tổ, Vô Thiên Phật, Quán Vân tiên tử, Khô Văn phu nhân... Ôi trời đất ơi, trong số bảy tông chủ của thất đại huyền môn thì đã có đến bốn vị tới đây, còn có ba thái thượng trưởng lão, đều là những nhân vật hàng đầu. Giới tông môn thượng cổ chúng ta đã bao lâu chưa náo nhiệt thế này rồi".
Dưới chân núi có người cảm thán.
Vô số người ngước nhìn mà kinh ngạc cảm thán. Bảy người trước mắt họ đều đại diện cho sức mạnh mạnh mẽ nhất của giới tông môn thượng cổ. Đặc biệt là Vấn Kiếm lão tổ, tuy đã lâu chưa ra tay nhưng thực lực và tu vi xứng đáng là người mạnh nhất giới tông môn thượng cổ!