Nghe Diệp Thành nói thế, sắc mặt Thiên Tinh Tử hoàn toàn thay đổi, lộ ra vẻ lạnh lùng như băng: “Tên họ Diệp, cậu có ý gì?”
Trừ người của nhà họ Tiêu, Các chủ của Dật Tiên Các chính là người có thù hận sâu nhất với Diệp Thành, vì khi người phụ nữ của ông ta muốn giết Tiết Bách Hợp, Diệp Thành đã ngăn cản kịch liệt, tuy sau đó có Nhập Hí đứng giữa điều hòa nhưng đó là việc tạm thời, không có nghĩa trong lòng ông ta không để bụng.
Diệp Thành bình tĩnh nói: “Túy các vị thể hiện ra là rất vui vẻ nhưng thực tế lại đang che giấu sát khí. Không phải các vị đã thỏa thuận ngầm là chuẩn bị bao vây giết chết tôi ở đây vào hôm nay sao?”
Anh nói rồi ung dung lật bàn tay, ngoắc tay với họ: “Nếu đã vậy thì đừng lãng phí thời gian nữa. Lên hết đi, để cho tôi xem bản lĩnh của các người. Đánh xong sớm để tôi còn mang người đi!”
Nghe anh nói như thế, Liễu Băng Dao đang ngồi trên đùi Diệp Thành có chút xấu hổ, vô thức cúi đầu thì thấy Tiêu Dao đang bừng bừng lửa giận.
Thiên Tinh Tử cười lạnh, đứng bật dậy nói: “Thằng ranh kiêu ngạo đấy, hôm nay cậu đừng mơ có thể sống sót rời khỏi biệt phủ nhà họ Tiêu!”
Ông ta nói rồi bật người lên, nhảy vào giữa sảnh: “Thiên Tinh Tử của Dật Tiên Các hôm nay xin phép khiêu chiến Diệp Võ Thần, mong sẽ được chỉ giáo!”
Thấy cảnh này, đám võ sĩ khó hiểu, Thiên Tinh Tử này là võ - pháp song tu nhưng chỉ có cấp bậc Thánh Vực cấp cao, muốn đối đầu với Võ Thần thì chẳng khác nào nằm mơ giữa ban ngày.
Nhưng sau đó, họ lập tức hiểu rõ vì sao…
Ngay sau đó, người thứ hai, thứ ba, thứ tư… lần lượt phóng lên trời, cao giọng nói:
“Viên Chân – phương trượng Thiếu Lâm xin khiêu chiến Diệp Võ Thần!”
“Trường Hư Đạo Nhân – chưởng môn phái Võ Đang muốn khiêu chiến Diệp Võ Thần!”
“Nhậm Ly Phong – môn chủ Tuyệt Đao Môn xin khiêu chiến Diệp Võ Thần!”
“Phái Nga Mi…”
Liên tục có bảy, tám cao thủ thầm vận nội lực, bay lên trời, lơ lửng giữa không trung tạo thành nửa vòng cung, vây cả đại sảnh ở giữa. mội một người trong số họ đều đứng đầu một phái hoặc là Võ Thánh đỉnh phong, họ cùng nhau khiêu chiến Diệp Thành.
Mọi người đều kinh hãi, họ thấy Tiêu Phúc đang đứng trong sảnh cũng từ từ đứng dậy, giống như chuông vang: “Quản gia của biệt phủ họ Tiêu ở Yên Kinh – Tiêu Phúc, xin khiêu chiến Diệp Võ Thần, mong Võ Thần sẽ chỉ dạy nhiều hơn!”
Nói xong, lão phóng lên trời, biến thành một cơn gió mạnh, bay vào giữa bảy người. Tám người như các ngôi sao vây quanh mặt trăng, họ bao vây cả sảnh biệt phủ họ Tiêu, trận thế xếp thành, ánh mắt lạnh lùng, khí thế ngưng tụ cao tới cực hạn.
“Thế này… thế này là có ý gì?”, vô số người trợn mắt há mồm.
Võ Thánh đã là rồng trong biển người, vô cùng kiêu căng, có bao giờ tám người đồng thời khiêu chiến một người đâu chứ? Hơn nữa, đây còn là tám người đức cao vọng trọng, còn là người đứng đầu trong danh môn chính phái!
“Võ Thánh khiêu chiến hiếm thấy, có điều lần này không phải một người mà tới tận tám người. Người bị khiêu chiến không phải Tiêu Nghĩa Tuyệt mà lại là Võ Thần Diệp Thành uy danh hiển hách kia!”
Một võ sĩ già lắc đầu than nhẹ: “Danh ảo mệt thân, danh hiệu Võ Thần sao lại dễ gọi như vậy chứ. Thấy chưa, hậu quả tới rồi”.
Rất nhiều người vẫn không rõ nhưng người thông minh đã hiểu, họ đều dùng ánh mắt tiếc hận nhìn về phía Diệp Thành.
“Chuyện này là sao?”
Liễu Băng Dao biến sắc, Diệp Thành rất lợi hại, cô ta biết điều này nhưng trông đám người kia không dễ chọc, huống chi hôm nay còn là tám đánh một?
Vẻ mặt Lục Tinh Hà hơi thay đổi, không nhịn được mà lôi trường kiếm ra, đứng cạnh Diệp Thành quát to: “Các vị đều là người có uy tín trong giới võ đạo Hoa Hạ, hôm nay lại tập hợp sức mạnh của tám người để tiêu diệt một thanh niên mới hai, ba mươi tuổi, chẳng lẽ không ai cảm thấy xấu hổ ư?”
Tiêu Dao thấy cảnh này thì lửa giận lại bùng lên, thét to một cách điên cuồng: “Lục Tinh Hà! Anh muốn đối đầu với biệt phủ nhà họ Tiêu sao?”
Lục Tinh Hà hừ lạnh: “Nếu đường đường là biệt phủ họ Tiêu ở Yên Kinh mà lại lấy ỷ nhiều bắt nạt ít, ỷ thế hiếp người. Hôm nay Lục mỗ phải đứng về phía Diệp Tiên sư!”
Nói xong, cổ tay anh ta run lên, trường kiếm ra khỏi vỏ, trong không trung vẫn quẩn quanh tiếng rồng ngâm hổ gầm, tầng tầng kiếm khí tạo thành ảnh ảo trên không khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Mọi người thấy vậy thì sắc mặt thay đổi, tuy Lục Tinh Hà đã để lộ ra khí thế nhưng cũng chỉ mới Thánh Vực cấp thấp nhưng chiêu thức kiếm khí ấy thì dù là Tiêu Phúc đánh với anh ta thì cũng chưa chắc thắng được.
“Người này thật sự đã có được Tinh Tà kiếm phổ!”. Vẻ mặt Miêu Trung Nhân biến đổi, ông ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Diệp Võ Thần đúng là hào phóng!”
Trong lòng ông ta có hơi do dự, ông ta đang phân phân không biết có nên dùng lá bài tẩy luôn lúc này không vì Diệp Thành gần như chết chắc nhưng họ có lẽ cũng phải trả giá đắt, khó mà lường được.
Nhưng đúng lúc đấy, Tiêu Phúc lại thờ ơ nói: “Đây là do cậu ta phải chịu, nhận ấy bao nhiêu danh tiếng thì trên lưng phải gánh bấy nhiêu trách nhiệm, không thoát được đâu!”
Nghe vậy, sắc mặt Lục Tinh Hà hoàn toàn thay đổi, anh ta muốn nói gì đó nhưng không mở miệng nổi.
Có người vẫn không rõ nhưng bên cạnh đã có người nhỏ tiếng giải thích. Tám người khiêu chiến một người, tuy không phù hợp với quy tắc chiến đầu cùng lứa nhưng nếu là hậu bối khiêu chiến tiền bối, Thánh Vực khiêu chiến Thần Cảnh thì sao? Tất nhiên là có thể cùng nhau ra tay, nếu không thì hoàn toàn không địch nổi.
“Đừng để ý Diệp Thành có phải Thần Cảnh không làm gì, ai bảo anh ta chịu cái danh Võ Thần?”
Tiêu Dao cười nói, trong mặt có chút hả hê.
Lúc này mọi người chung quanh mới giật mình, họ cùng nhau cẩn thận nhớ lại những gì đám người Tiêu Phúc làm từ đầu tới giờ, vì sao họ lại kiên quyết dùng lễ nghĩa nghênh đón Võ Thần để chào đón Diệp Thành. Sau khi ngồi vào vị trí, họ còn để Diệp Thành ngồi ở chủ vị, kính cẩn vô cùng, hóa ra mục đích ở chỗ này.
“Chân tướng đã phơi bày, đây mới là sự thật!”
“Nhận lễ nghi của Võ Thần thì phải cư xử phù hợp với thân phận Võ Thần. Dù là tuổi hay gì thì trong võ đạo này, thực lực mới là đứng đầu. Với số tuổi Diệp Thành mà đạt tới Võ Thần thì cũng có nghĩa ngầm đồng ý là thân phận cao hơn người đồng lứa, bị nhiều tiền bối khiêu chiến như vậy thì cũng không có gì!”
“Ha ha, Diệp Thành gặp họa rồi!”
“…”
Trong sảnh, nhiều người cúi đầu cười lạnh đầy khoái trá, còn Liễu Băng Dao lại biến sắc, lo lắng nhìn Diệp Thành.
Nhưng đối phương vẫn ngồi ngay ngắn trên chủ vị như cũ, trên mặt không cảm xúc, thản nhiên điềm tĩnh.
“Diệp Tiên sư, cậu là Võ Thần, ngang hàng với Kiếm Thần. Chúng kẻ hèn đã khiêu chiến thì mong cậu để lộ ra chút thực lực, chỉ dạy họ một chút để mọi người được chiêm ngưỡng uy nghiêm của Võ Thần!”
Miêu Trung Nhân lên tiếng trước, trong lời nói không hề che giấu sự châm biếm.
“Không sai không sai, chỉ là kẻ hèn thôi! Với thực lực của cậu thì có thể dễ dàng quét sạch mà!”, Quan Trường Hồng – người thứ hai trong Thương Long thất Kiếm cũng hùa vào một câu.
Bốn người trong Thương Long cũng lần lượt lên tiếng, đến cuối cùng, người thứ bảy – Tiêu Dao nở nụ cười âm trầm:
“Diệp Võ Thần, đừng bảo anh sợ rồi nhé. Nếu sợ thì thôi, rút khỏi nghi thức dành cho Võ Thần đi, xin lỗi anh hùng thiên hạ, rời khỏi hôn lễ thì không chừng chúng tôi có thể tha cho “Võ Thần”.
Cuối cùng Tiêu Phúc vẫn là người hốt hụi chót: “Diệp Võ Thần, kẻ hèn hậu bối chúng tôi vô cùng chân thành muốn thỉnh giáo võ nghệ, xin cậu đừng dập tắt ngọn lửa nhiệt huyết đó. Nếu không danh tiếng cả đời của cậu sẽ bị hủy hết. Đến lúc đó sẽ không dễ giải quyết đâu!”