Chương 857: Mục Tiêu Của Tông Môn Ngoại Vực
Đợi các đệ tử đi hết, mọi người chia ra ngồi xuống.
Tần Sương, Vương Phục Hổ, Đường Tuấn Nghị, Trình Hồng Quang đều ở đây.
“Trận chiến này Diệp Thiên Quân diệt tám dị tộc lớn, khiến bọn giặc nhỏ sợ hãi, e rằng ngay cả tu sĩ ngoại vực như Vô Cực Cung, Vạn Yêu Tự cũng không dám coi thường con người ở Địa Cầu chúng ta nữa”.
Vương Phục Hổ chắp tay chúc mừng Diệp Thành trước, đầy vẻ vui mừng.
Diệp Thành không đổi sắc mặt mỉm cười, Thiên Quân Chân Quân gì đó cũng chỉ có dải Ngân Hà và những thiên hà xung quanh mới có được.
Thiên Quân Thiên Quân, có sánh ngang với trời thế nào thì quân vương cũng chỉ là người phàm.
Chỉ khi nào bước vào cảnh giới Hợp Đạo, được gọi là Chân Tiên thì mới là tiên nhân chân chính.
Nhưng anh vẫn thản nhiên tiếp nhận, kiếp trước anh là Tiên Đế Độ Kiếp, được xưng là ngôi sao vạn cổ, mình ta độc tôn, một danh hiệu Thiên Quân nho nhỏ thì tính là gì.
Tần Sương, Đường Tuấn Nghị cũng cười lớn, vô cùng nhẹ nhõm.
Dị tộc tương đương với tu sĩ ngoại vực cũng đã bị diệt sạch, Vô Cực Cung, Vạn Yêu Tự thì có gì phải sợ chứ?
Nhưng Diệp Thành lại lắc đầu nói: “So với Trục Nhật Thần Giáo, Vạn Yêu Tự thì đám dị tộc kia quá yếu, hoàn toàn không đáng nhắc tới”.
“Hả?”
Anh vừa dứt lời, mọi người đều kinh ngạc.
“Vậy mà còn không mạnh sao?”, Kỷ Hoa Linh không nhịn được lên tiếng.
Mấy trăm kẻ Kim Đan, hơn nghìn kẻ Ngưng Đan, một vị lão tổ Nguyên Anh chỉ là một phần nhỏ của đám dị tộc kia.
Phần lớn lão tổ của bọn chúng hoặc là ở tận ngôi sao tổ cuối thiên hà, hoặc là đã thâm nhập vào sâu trong Địa Cầu, tìm kiếm cơ duyên đất tiên gì đó.
Thế lực to lớn đáng sợ là thế, đủ để hủy diệt Địa Cầu mười lần, trăm lần, thế mà qua miệng Diệp Thành lại không đáng nhắc tới.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, không biết sự tồn tại nào mới gọi là đáng nhắc tới.
“Mặc dù các thế lực Vô Cực Cung, Vạn Yêu Tự, Trục Nhật Thần Giáo do tu sĩ ngoại vực sáng lập, nhưng chúng ta không phải chưa thăm dò qua.
Trước kia, tôi từng giao đấu với một cao thủ trong số họ, tuy bọn họ mạnh hơn dị tộc, nhưng cùng lắm cũng chỉ có một hay hai Nguyên Anh mà thôi, chắc chắn không mạnh hơn bao nhiêu”.
Tần Sương nhíu mày, suy nghĩ một lúc mới chậm rãi nói.
Trong mọi người, chỉ có ông ta là có tư cách nói nhất, không những vì ông ta từng đối đầu với tu sĩ Trục Nhật Thần Giáo, mà còn vì ông ta là bác của Diệp Thành.
“Phải, những thánh địa tu luyện và dị tộc đều đến từ ngoại vực, có lẽ dù họ có mạnh chăng nữa cũng không thể mạnh hơn Huyết tộc, Lang tộc là bao”.
Vương Phục Hổ, Đường Tuấn Nghị đều gật đầu tán thành.
Diệp Thành mỉm cười, cuối cùng vẫn không phản bác, ngoại vực này cũng không phải là thiên ngoại.
Ngoại vực mà đám người Tần Sương, Vương Phục Hổ nói đến là bên ngoài dải Ngân Hà, giống như các ngôi sao tổ của dị tộc, cho dù đám người này có ra khỏi thiên hà bị quên lãng cũng chưa chắc có thể đi bao xa, dù mạnh cũng chỉ có hạn.
Còn ngoại vực mà Diệp Thành nói đến lại là tu sĩ đại giáo ở sâu trong biển sao, giống như Trường Sinh Giáo, Vạn Yêu Môn…
Bọn họ là những thế lực siêu cấp có Chân Tiên Hợp Đạo chân chính trấn thủ, Nguyên Anh nhiều như mây, sức mạnh của một giáo đủ để càn quét các ngôi sao thậm chí là thiên hà của cả tinh vực bị quên lãng.
Phải biết rằng, cái gọi là đạo thống Chân Tiên ở dải Ngân Hà chỉ là trong tông môn từng xuất hiện Chân Tiên, thậm chí thánh địa Lăng Tiêu có Chân Tiên đã chết từ mười vạn năm trước cũng có thể độc tôn Ngân Hà.
Mà ở ngoại vực, những thế lực có tư cách được xưng là đạo thống Chân Tiên nhất định phải có rất nhiều đại tu sĩ cảnh giới Hợp Đạo, chỉ riêng trong Trường Sinh Giáo mà anh biết đã có ba vị Chân Tiên Hợp Đạo.
Mặc dù Chân Tiên trong giáo bọn họ không dám vào sâu trong tinh vực bị quên lãng vì nhiều nguyên nhân, nhưng dù chỉ một món bí bảo, thần trận được mượn đến cũng đã có uy lực rất đáng sợ, Địa Cầu và các dị tộc không thể nào chống đỡ được.
Từ đầu đến cuối, Diệp Thành trở về Địa Cầu, mục tiêu không phải là đám người dị tộc, mà là nhằm vào các đại giáo biển sao đó.
Đợi bữa tiệc kết thúc, khách khứa về hết, Diệp Thành vào phòng trong rồi mới thả vài cao thủ Huyết tộc từ trong tay áo ra, quăng xuống đất, lạnh lùng hỏi: “Nói đi, những lão tổ Nguyên Anh trong tộc các người đã đi đâu?”
Mấy kẻ Huyết tộc này là Diệp Thành cố ý nương tay giữ lại.
Bọn chúng mặc áo choàng màu đỏ đen, trên người xăm những đường màu vàng, ít nhất là một đường, nhiều nhất là năm đường, tất cả đều là cao thủ Kim Đan của Huyết tộc.
Chẳng qua đối diện với câu hỏi của Diệp Thành, bọn chúng đều cười nhạt, hoặc là nhắm mắt im lặng, không kẻ nào trả lời.
“Cứng đầu đấy!”
Diệp Thành bình tĩnh nói, nhấc tay chỉ tới, ánh sáng xanh lóe lên, khiến đầu của một trưởng lão Huyết tộc trong số chúng như quả dưa hấu nổ tung.
Hạt nhân Huyết tộc trong thức hải nó bị một chỉ của Diệp Thành phá vỡ, thoáng chốc nứt ra bốn năm mảnh.
Nếu không phải Diệp Thành dùng pháp lực khống chế, e rằng nửa ngọn núi Hoành Lan sẽ bị nổ bay, nhưng dù là vậy, trong phòng cũng trở nên hỗn loạn, máu màu đỏ sẫm vương vãi khắp nơi.
Đám trưởng lão kia cũng bị máu tươi văng đầy mặt mũi, giống như quỷ ma.
“Vẫn không nói à?”
Diệp Thành chỉ tay về phía kẻ thứ hai, gần như không có khoảng cách.
Rầm một tiếng, trưởng lão Huyết tộc thứ hai đã bị Diệp Thành điểm chỉ nổ tung, máu trên người mấy kẻ còn lại lại tăng thêm một tầng.
Những kẻ thế này anh có giết trăm nghìn, triệu tên cũng không cảm thấy áp lực gì cả.
Tên thứ ba, tên thứ tư, tên thứ năm…
Diệp Thành giết liên tục năm kẻ Kim Đan Huyết tộc, cuối cùng trong phòng máu chảy thành sông, máu màu đỏ sẫm tích tụ trên sàn nhà dày bằng nửa đầu ngón tay.
Khi Diệp Thành nhìn về phía kẻ thứ sáu, cũng chính là trưởng lão Huyết tộc lớn tuổi nhất.
Cao thủ Huyết tộc với gương mặt già nua này không chịu được nữa, quỳ sụp xuống đất, cả cơ thể nằm rạp xuống, van xin với ngữ khí cung kính, sợ sệt nhất: “Thiên Quân tha tội, tôi nói, tôi nói, tôi sẽ nói hết tất cả, xin Thiên Quân tha mạng”.
Mặc dù Huyết tộc rất kiêu ngạo, nhưng trước mặt Diệp Thành bá đạo tàn nhẫn, giết Kim Đan như giết gà này, nó cũng không chịu đựng nổi.
Chẳng mấy chốc, Diệp Thành đã lấy được những thông tin mà anh muốn biết từ trưởng lão Huyết tộc đó.
Theo lời nó nói, tám dị tộc lớn đã mở đường trời, chí ít mỗi tộc có ba đến năm lão tổ Nguyên Anh tới đây, mỗi kẻ dẫn theo mấy trăm Kim Đan vượt qua hư không.
Nhưng phần lớn lão tổ Nguyên Anh và Kim Đan đều đi theo các Thần Tử vào sâu trong Địa Cầu.
Kẻ ở lại Địa Cầu chỉ có một mình lão tổ Huyết tộc.
Bề ngoài Địa Cầu trông có vẻ không to lớn, chỉ bằng một phần một trăm thậm chí là một phần một nghìn so với ngôi sao của những dị tộc đến từ ngoại vực, nhưng bên trong nó lại vô cùng rộng lớn.
Dường như ở thời đại xa xôi không thể tưởng tượng, tiên nhân đã phong ấn hết thế giới này đến thế giới khác, chôn giấu các mảnh đất tiên và đất phúc ở trong đó, bên trong toàn là chiến trường, động phủ, đất chôn cất của các Thánh nhân, Cổ tiên thời cổ đại.
Mặc dù vô cùng nguy hiểm, nhưng lại ẩn chứa cơ duyên.
Cái gọi là đất tiên, đất thánh chính là chỉ chiến trường hoặc di tích thời Thượng cổ, đất tiên trong Luyện ngục Vô Gian chẳng qua chỉ là một trong số đó mà thôi.
Các Thần Tử đại giáo biển sao đến Địa Cầu, cái bọn họ cần tìm nằm ở trong đó.
Lối vào đất tiên, đất thánh thì lại nằm ở động thiên, ngọn núi nổi tiếng, biển sâu, tuyệt địa.
Cho nên người đời mới hay nhìn thấy các tiên nhân ngoại vực thoắt ẩn thoắt hiện ở núi sâu rừng rậm.
“Đại cơ duyên là cái gì?”
Diệp Thành nhíu mày, thứ như Thần La Thiên Tinh còn lâu mới được gọi là đại cơ duyên.
Chỉ một thứ Ngụy Hợp Đạo hoàn toàn không đủ để khiến đám đệ tử của thần giáo đỉnh cao này vượt tỷ dặm xa xôi từ trời sao đến đây.
Nên biết rằng, bọn họ sinh ra gần như có thể chắc chắn sẽ bước chân vào cảnh giới Hợp Đạo chân chính, chỉ có Phi Thăng mới là trở ngại lớn.