Mục lục
Tiên Đế Trùng Sinh - Diệp Thành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 267: Mời rượu




Nghe được lời này, Diệp Thành chỉ cười nhạt, vẻ mặt của anh dường như đang nói “có bản lĩnh thì cứ đến đánh tôi này”.



Nhìn thấy vẻ mặt của anh, Tần Thư Dao liền giận run người, tức đến nỗi nghiến răng nghiến lợi, cảm giác để cho Dương An kia dạy dỗ cho tên nhóc này một bài học cũng hay.



Chỉ là cô ta cũng biết, cô hai của mình coi trọng người này đến mức nào, có danh tiếng của nhà họ Tần ở đây thì họ Dương kia căn bản không dám ra tay, bởi vậy cũng cũng coi như không có gì.



Dương An hai mắt như bốc lửa, quả thực không dám tiếng lên, chỉ có thể nháy mắt cho Đường Tông Trạch, hắn cũng hiểu ý, nâng ly rượu lên cười nói: “Anh Diệp?”



Diệp Thành quay đầu lại lạnh nhạt nói: “Có gì chỉ giáo”.



Đường Tông Trạch vẻ mặt đẹp trai lộ ra nụ cười khiến các cô gái say đắm nói: “Chỉ giáo thì không dám, chỉ là nghĩ đến đại sảnh này có tôi và anh là hai võ sĩ, cũng xem như là có duyên phận, hay là chúng ta cạn một ly?”



Diệp Thành nhún vai tiện tay giơ ly rượu trong tay mình lên, định cùng đối phương cạn ly, thấy cảnh này, trong mắt Đường Tông Trạch hiện lên sự ranh mãnh như đạt được ý đồ.



Lúc này hắn đã truyền nội kình vào trong ly rượu, chỉ cần hai ly rượu va chạm lập tức sẽ nổ tung ra, sẽ bắn rượu cùng với những mảnh vụn lên người đối phương làm cho Diệp Thành bị mất mặt, đương nhiên Đường Tông Trạch đã khống chế lực độ, bị thương thì cũng không đến mức, nhưng nhất định là chật vật không chịu nổi.



Dương An ở bên cạnh đã lộ ra ý cười khểnh, vừa rồi gã đã nghe được hết kế hoạch của Đường Tông Trạch, nhịn không được mở to hai mắt chờ đợi kịch hay sắp đến.



Chỉ là khi ly rượu của hai người sắp va vào nhau, Tần Thư Dao đột nhiên vươn tay ra đè lên bả vai của Diệp Thành, lắc đầu nói: “Không cần!”



Cô ta không phải người trong giới võ đạo, cũng không biết danh tiếng “Khoái thủ niêm hoa” của Đường Tông Trạch, chỉ là theo bản năng nhìn qua vẻ mặt của Dương An nhìn ra một chút manh mối.



Nhìn thấy Tần Thư Dao khuyên Diệp Thành, Dương An lập tức ầm ĩ nói: “Tần Thư Dao, cô sẽ không quản thúc bạn trai nghiêm ngặt thế chứ, ngay cả một ly rượu cũng không cho anh ta uống à?”



Tần Thư Dao nhất thời đỏ mặt quát: “Ai, ai là bạn gái của anh ta, anh đừng nói lung tung!”



Chỉ là Dương An cũng không dám đùa giỡn cùng với Tần Thư Dao nữa, mà quay đầu lại khiêu khích Diệp Thành nói: “Họ Diệp kia, anh sẽ không sợ hãi đến mức cả một ly rượu cũng không dám uống chứ?”



Câu này của Dương An hét lên rất to, thu hút không ít ánh mắt của mọi người xung quanh, trong lòng hắn mừng thầm, trong tình huống này chỉ cần là đàn ông có sĩ diện sẽ không thừa nhận mình sợ hãi, tuyệt đối sẽ đi lên uống cạn ly rượu này.



Trên thực tế phản ứng đối phương cũng như hắn dự đoán, chỉ thấy Diệp Thành nhún nhún vai, khẽ cười nói: “Không sao”.



Sau đó anh cũng không để ý tới Tần Thư Dao, nâng ly rượu lên chạm ly với đối phương, Tần Thư Dao nhất thời tức giận, trong lòng thầm nghĩ: “Hừ, không biết ý tốt của người ta, để anh chịu chút khổ sở cũng tốt”.



Trong khi đó Dương An đã mở to hai mắt phấn khích và chờ đợi khoảnh khắc khi cái ly bị vỡ!



Trong cái nhìn tò mò của mọi người, hai chiếc ly rượu vang chạm nhau, nhưng…không có chuyện gì xảy ra cả.



Vẻ mặt Đường Tông Trạch biến đổi, hắn hoảng sợ phát hiện mình truyền nội kình vào trong ly rượu đã bị tiêu tán không biết từ lúc nào!



“Cái, cái này là chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ người đàn ông này còn lợi hại hơn so với mình tưởng tượng?”



Trong ly rượu nho nhỏ này, muốn dùng nội kinh đi trung hòa nội kình mà không lộ ra một chút sơ hở nào, lại phải tốn đến gấp mười lần tinh lực, chẳng lẽ Diệp Thành này là một cao thủ hay sao?



Mặc dù trong lòng không chắc chắn, nhưng Đường Tông Trạch cũng khá tự tin vào năng lực của bản thân, hắn khẽ mỉm cười, đột nhiên truyền một luồng chân khí vào trong ly rượu.



Tuy nhiên vẻ mặt Diệp Thành vẫn vô cùng bình tĩnh, cũng không thu hồi ly rượu của mình, vẫn như cũ vẻ mặt cười mà như không cười nhìn về phía đối phương, có một loại cảm giác tôi còn chưa dùng sức thì anh đã bị đánh bại rồi.



“Anh được đấy, quả nhiên lợi hại, nhưng Đường Tông Trạch tôi há lại sợ anh?”



Trong lòng Đường Tông Trạch có một sự kiêu ngạo dâng lên mãnh liệt, không hề nương tay nữa, mạnh mẽ truyền chân khí như biển vào trong ly rượu.



Nhưng càng truyền chân khí vào trong ly rượu hắn càng sợ hãi, ly rượu của đối phương giống như hố đen không đáy, không quan tâm có bao nhiêu chân khí truyền vào, dều không từ chối mà hút hết vào. Đường Tông Trạch bây giờ đã truyền vào hơn một nửa số chân khí của mình, đã có dấu hiệu suy sụp sắp ngã, mà trong ly rượu của đối phương ngay cả một tia gợn sóng cũng không có.



“Xong rồi”.



Đường Tông Trạch lúc này đã sinh ra một cảm giác cưỡi hổ khó xuống, bây giờ hắn đã truyền quá nhiều chân khí vào trong ly rượu, nếu đột nhiên dừng lại, chỉ sợ chân khí bị kích động, để cho ly rượu bị vỡ vụn ra.



Mà những mảnh vỡ nếu bắn ra cũng sẽ không nhẹ nhàng tình cảm như vậy, tuyệt đối sẽ sắc bén hơn dao găm nhiều, đám thanh niên ở xung quanh xem trò đùa không cẩn thận sẽ chết hơn phân nửa.



Nhưng hắn muốn thu hồi chân khí lại hoảng sợ phát hiện, căn bản không khống chế nổi cơ thể mình, nội lực giống như vòi nước bị hỏng, không ngừng truyền vào chiếc ly này, không thu lại được một chút nào.



“Nếu tiếp tục như thế này, sợ rằng mình sẽ kiệt sức mà chết!”



Đường Tông Trạch dù sao cũng là cao thủ cấp đại sư võ đạo, ngay khi hắn cắn chặt răng muốn liều mạng với đối thủ, Diệp Thành lại đột nhiên mỉm cười thu hồi ly rượu của mình.



Ngay lập tức lực hút chân khí giống như lỗ đen kia bỗng nhiên biến mất không dấu vết, Đường Tông Trạch giống như được giải thoát lảo đảo một cái suýt nữa ngã xuống đất, lại bị Diệp Thành nhẹ nhàng đỡ lấy, một lần nữa nâng ly rượu lên, nhẹ nhàng chạm cốc với anh ta.



“Keng”.



Đường Tông Trạch nuốt nước bọt ừng ực, mồ hôi trên trán chảy ròng ròng, ngay cả hô hấp cũng không chế được mà thở gấp, lúc này hắn làm sao không biết là Diệp Thành nương tay tha cho mình, bởi vậy ánh mắt anh nhìn về phía Diệp Thành tràn ngập cảm kích và kính sợ.



Đợi đến khi hai người uống hết ly rượu vang, Tần Thư Dao mới phản ứng lại, vừa rồi chuyện gì cũng không xảy ra là sao?



“Chẳng lẽ họ Đường kia không giở trò gì? Không, chắc là không phải, nhìn vào vẻ mặt của anh ta, chẳng qua là Diệp Thành khéo léo phá giải nó?”



Tần Thư Dao thông minh tỉnh táo, cho dù không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn đoán được tám chín phần mười. Mà Dương An cũng không có ánh mắt tốt như cô ta.



Sau khi nhìn thấy Đường Tông Trạch kính rượu lại để cho đối phương lui ra mà không có việc gì, trong lòng gã vô cùng bất mãn, ho mạnh hai tiếng ý đồ làm cho tên này nhớ nhiệm vụ của mình là gì.



Nhưng Đường Tông Trạch căn bản không thèm quan tâm đến gã, cung kính hai tay ôm quyền nói: “Các hạ tu vi cao thâm, Đường mỗ tự thẹn không bằng, xin hỏi các hạ tên họ là gì?”



Diệp Thành nhún vai nói: “Tôi là Diệp Thành”.



Nếu bữa tiệc hôm nay là một bữa tiệc của các võ sĩ, thì khi Diệp Thành vừa nói ra câu này tuyệt đối sẽ trở thành tâm điểu của buổi tiệc.



Đây chính là cái tên nóng bỏng nhất của Hoa Hạ thậm chí toàn Châu Á thời gian gần đây.



Thiếu niên Võ Thánh, chém giết Cừu Lăng Vân, đánh bại Lâm Bích Lạc,… đủ loại chiến tích làm cho cái tên “Diệp Thành” gần như trở thành truyền kỳ, gần như có thể phân cao thấp với Tiêu Nghĩa Tuyệt.



Quả nhiên sau khi nghe được hai chữ Diệp Thành, Đường Tông Trạch liền thay đổi sắc mặt, vén áo bào lên muốn quỳ xuống bái lạy Diệp Thành!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK