Nghe nói vậy, sắc mặt của Hác Tư Văn tối sầm, trong mắt hiện lên vẻ xấu hổ, nhưng vẫn bình tĩnh nói:
“Đan sư cửu phẩm thôi mà, dù cậu ta có thông qua thì đã sao? Không trở thành đại sư thì không vào được cánh cửa luyện đan. Chỉ có linh đan thượng phẩm mới tính là luyện đan chân chính. Trung phẩm, hạ phẩm thì trẻ con cũng luyện được”.
Lữ Khinh Vũ cười nhạt, nhưng lại không phản bác.
Cuộc thi của Thần Đan Môn tiếp tục tiến hành.
Những người tham gia thi cửu phẩm rõ ràng đã giảm đi nhiều so với trước kia. Đan đạo cửu phẩm đã tiếp xúc gần với ngưỡng cửa của linh đan thượng phẩm. Bắt đầu từ ngưng luyện linh đan thượng phẩm, đan sư và người tu luyện đã chia làm hai con đường khác nhau hoàn toàn.
Trừ phi dồn hết thời gian và tinh lực vào luyện đan, nếu không thì người tu chân bình thường sẽ không thể luyện được linh đan thượng phẩm.
“Thi cửu phẩm yêu cầu luyện được một viên Trúc Cơ Đan trong vòng một canh giờ, phẩm chất ít nhất phải đạt trung phẩm. Bây giờ cuộc thi bắt đầu!”, giám khảo tuyên bố.
Tất cả mọi người đều tỏ vẻ nặng nề.
Trúc Cơ Đan được gọi là linh đan thượng phẩm không giống linh đan thượng phẩm. Loại linh đan này tuy thuộc thượng phẩm, nhưng chỉ có một công hiệu là nâng cảnh giới của người bình thường lên thẳng cảnh giới Trúc Cơ.
Năm xưa Diệp Thành sống lại, chỉ trong phút chốc đã lên Trúc Cơ trông thì đơn giản, nhưng trên thực tế ngoài Tử Vân Đan ra, kinh nghiệm tu chân phong phú và tài năng Tiên Đế của anh cũng là nhân tố vô cùng quan trọng.
Viên linh đan này có thể bồi dưỡng một người phàm tục hoàn toàn không hiểu về tu chân thành một tu sĩ Trúc Cơ, khủng khiếp đến mức nào? Trong một gia tộc tu tiên, nếu có một vị đan sư cửu phẩm, e rằng chưa đến một trăm năm, tu sĩ Trúc Cơ trong tộc sẽ xuất hiện nhiều hơn gấp mười lần, thậm chí gấp trăm lần, hoàn toàn có thể chèn ép các thế lực gia tộc khác. Đó chính là sự đáng sợ của đan sư.
Hơn nữa, đó mới chỉ là đan sư cửu phẩm.
Đại sư, tông sư luyện đan còn đáng sợ hơn. Tiên đan sư trong truyền thuyết thì ở trên cao, sánh vai với các chưởng môn của huyền môn thần giáo, ngay ở tông môn Thượng cổ cũng rất hiếm có.
Trương Văn Hạn cũng tham gia thi, anh ta cố gắng tập trung nhưng ánh mắt vẫn không tự chủ liếc về phía Diệp Thành. Anh ta vừa nhìn sang thì lập tức sững cả người.
Cách luyện đan của Diệp Thành thoải mái tự nhiên, không hề bó buộc, giống như bức tranh “vẩy mực vẽ sông núi” của đại sư tuyệt thế, lưu loát thuần thục, tỉ mỉ chính xác. Cảm giác thoải mái khi nhìn thấy cảnh tượng đẹp thế này khiến Trương Văn Hạn nghĩ tới dáng vẻ của mình khi may mắn được quan sát Đan Vương luyện đan, hình ảnh cũng tuyệt đẹp như vậy.
“Không sánh được, không sánh được”.
Tất cả sự tự tin của Trương Văn Hạn đã hoàn toàn sụp đổ.
Một canh giờ sau, cuộc thi đan sư cửu phẩm kết thúc. Diệp Thành luyện ra được Trúc Cơ Đan với thời gian chưa tới nửa canh giờ. Hơn nữa, được đánh giá là thượng thượng phẩm trước nay chưa từng có, hoàn toàn vượt xa tất cả những người tham gia.
Diệp Thành thuận lợi thăng cấp lên đan sư cửu phẩm, hoàn thành kỳ tích từ nhất phẩm lên thẳng cửu phẩm.
Ngay sau đó, dưới ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, Diệp Thành chắp tay sau lưng, sánh vai với đám người Tiểu đan vương Hác Tư Văn tiến vào nơi thi của đại sư luyện đan.
Lần này, vẻ mặt của tất cả mọi người đều nặng nề, ngay cả những người cấp cao của Thần Đan Môn cũng không khỏi híp mắt lại. Đồng tử trong mắt đám người Hác Tư Văn cũng thu nhỏ lại, như đối mặt với đại địch. Mấy vạn người trong thành phố Thần Đan nín thở chờ đợi cuộc thi bắt đầu.
“Tôi cảm thấy hình như mình đang chứng kiến một truyền kỳ xuất hiện”.
Trương Văn Hạn ngẩng đầu lên, lẩm bẩm.
“Hóa ra tên nhóc này không phải nói đùa, mà là thiên tài tuyệt thế thật!”
Lúc Diệp Thành mới thi nhất phẩm, mấy nghìn luyện đan sư trên cả hội trường đều như đang xem trò cười. Nhưng giờ đây, tất cả mọi người đều cảm thấy chấn động. Trong vòng nửa ngày, Diệp Thành thi một mạch lên cửu phẩm, lại còn khiêu chiến đại sư luyện đan, dù anh ta không thành công cũng sẽ trở thành một truyền kỳ. Cô bé Linh Linh càng phấn khởi nhảy cẫng lên, cổ vũ cho Diệp Thành.
Ngay cả một vài thiên tài đan đạo cũng xem Diệp Thành như đại địch.
“Đã lâu tôi chưa gặp được đối thủ rồi, hi vọng cậu sẽ không khiến tôi thất vọng”.
Trong mắt Chúc Thành Hòa lóe sáng.
“Diệp huynh cẩn thận”, Lữ Khinh Vũ cười khẽ.
Tuy rằng đám người Từ Quân Kiệt, Tiểu đan vương Hác Tư Văn xem thường người nói chuyện quê mùa đến từ Hoa Hạ, nhưng vẻ mặt họ cũng đầy nghiêm túc.
Lần này vị trí đứng đầu vốn nên được định ra trong số bọn họ, nhưng không ngờ nửa đường lại có “con ngựa đen” Diệp Thành nhảy ra. Hơn nữa qua chín lượt thi, Diệp Thành không để lộ chút nội tình nào, từ đầu đến cuối đều dùng thuật luyện đan cơ bản, chỉ có thể nói nền tảng của anh cực kỳ vững chắc. Về chuyện có pháp môn luyện đan đặc thù nào không thì không ai rõ.
Trái lại, Diệp Thành lại cảm thấy không có gì đáng kể. Lần này anh tham gia thi chủ yếu là để vào Thần Đan Môn, so ra thì tranh hạng nhất hay không cũng không quan trọng lắm.
Ngay sau đó, cuộc thi đại sư chính thức bắt đầu.
Người có thể tham gia thi đại sư chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Ngoài mấy người như Diệp Thành, Hác Tư Văn, Chúc Thành Hòa thì không ai không phải là thiên tài luyện đan đỉnh cao trong tông môn Thượng cổ, thậm chí là trên khắp Hoa Hạ.
Đến cấp bậc này, không ai còn che giấu thực lực nữa, tất cả đều dùng bản lĩnh cao nhất của mình.
Đề thi được công bố, yêu cầu luyện chế linh đan thượng phẩm Tuyệt Thiên Đan.
Chúc Thành Hòa bắt đầu trước, hắn không dùng lửa địa mạch mà phất tay áo lên, một ngọn lửa màu xanh lá bay ra từ tay của hắn. Ngọn lửa màu xanh lá vừa xuất hiện, trên không trung cũng bị đốt cháy đến bốc khói.
“Sở dĩ Chúc Thành Hòa trở thành quỷ tài kỳ tài không phải vì thuật luyện đan của hắn cao siêu, mà là lúc còn trẻ hắn đã gặp được kỳ ngộ, từng trao đổi lửa Chân Độc. Lửa Chân Độc là lửa luyện đan thượng phẩm, dùng để luyện đan thì không những công hiệu gia tăng, mà khi luyện độc đan còn có uy lực vô biên”.
Một vị trưởng lão Thần Đan Môn ở trên đài cao bình luận.
Những người khác khẽ gật đầu, đan sư tu luyện đến một trình độ nhất định thì đan đạo của mọi người đều không chênh lệch bao nhiêu. Thứ thi đấu với nhau là những thủ đoạn bên ngoài như pháp môn luyện đan, lửa đan, thần niệm khống chế lửa… cho nên mới có nhiều đan thuật độc môn, khiến người khác không thể mô phỏng.
Sau khi Chúc Thành Hòa bắt đầu, những đan sư khác cũng lần lượt khởi động.
Từ Quân Kiệt phun ra lửa hàn từ miệng, ngọn lửa màu xanh thẳm đóng băng phạm vi trăm trượng xung quanh thành một lớp băng màu đen.
Hai tay Lữ Khinh Vũ tạo pháp quyết, hình thành một quả cầu nước màu đen bao bọc xung quanh lò luyện đan, khác với bình thường, dùng nước để luyện đan. Những đan sư khác cũng có các phương pháp riêng của mình. Nhất là Tiểu đan vương Hác Tư Văn, hắn không dùng lò luyện đan mà bày trận pháp ở trên không, lấy đất trời làm lò, nguyên khí ngũ hành làm lửa, ngưng tụ đạo hỏa luyện dược trên không trung.
So với họ, Diệp Thành vô cùng bình thường, vẫn tuân theo trình tự mở lò, dẫn địa hỏa, cho linh dược vào…
“Lửa Chân Độc của Chúc Thành Hòa có thể nói là tuyệt học, lửa ma đóng băng của Từ Quân Kiệt cũng được chân truyền sâu sắc. Còn thuật luyện đan đáng kinh ngạc của nhà họ Lữ có thể nói là có phong cách riêng, độc đáo trong thiên hạ. Tiểu đan vương thì càng không cần phải nói, thuật luyện đan ở trên không, dùng đất trời làm lò luyện này đã mang phong thái của tông sư, không hổ danh là người đứng đầu thế hệ trẻ tuổi trong một trăm năm trở lại đây. Còn những người khác cũng có trình độ của riêng mình…”
Các trưởng lão mặc áo gấm, tóc bạc trắng lần lượt đánh giá.
Môn chủ Thần Đan Môn và mấy vị trưởng lão khác ở trên đài cao đều mỉm cười.
Cuộc thi lần này của Thần Đan Môn xuất hiện nhiều thiên tài như vậy, bọn họ là những người quản lý của Thần Đan Môn đương nhiên thấy rất vui.
Nhưng đúng lúc này, Luyện Thiên trưởng lão đứng đầu hơi dừng lại, trong giọng nói mang theo vẻ khinh thường:
“Chỉ là, vị Diệp Đan sư thi một mạch lên thẳng cửu phẩm kia lúc này lại trở nên tầm thường rồi”.