“Anh!”
Dao Nhi mang theo một mùi hương thơm ngát, cưỡi chân long nhào vào lòng Diệp Thành.
Sức mạnh ép quân địch, mỹ nhân nhào vào lòng. Lúc này, hào quang của Diệp Thành chói mắt vô cùng, nhiều người thậm chí còn không thể sinh lòng đố kị. Có lẽ cũng chỉ có Diệp Đan Vương mới xứng với thiên nữ Chân Long như Dao Nhi mà thôi. Nhiều người nghĩ trong lòng.
Ngược lại, đám người Hách Hổ, Vương Đạc, Kim Thủy Tiên đều mất mát cực kì.
Nhất là gã đàn ông tóc đỏ, anh trai gã bị Diệp Thành đấm một quyền nổ tung giữa không trung, gã lại không có sức lực để phản kháng, chỉ có thể nắm chặt nắm đấm đứng tại chỗ, tràn đầy căm hận.
“Không cần sợ, có một ngày tôi sẽ bắt hắn trả giá”.
Hách Hổ thấp giọng nói.
Nhưng ngay cả bản thân hắn cũng không tin.
Diệp Thành quang minh chính đại đánh bại liên tục nhiều thiên tài trong trận quyết đấu, nhất thời lỡ tay giết người, ai có thể trách được anh? Không thấy Tông chủ Hắc Thủy Môn cũng bị buộc phải nhẫn nhịn, tái mặt ngồi đó hay sao?
Ngược lại là bọn họ, nếu Diệp Thành hoặc người hầu của Diệp Thành khiêu chiến, bọn Hách Hổ thật sự không có lòng tin đỡ được một chưởng của đối phương.
Nhóm Lâm Hiểu Lôi và Hồng Diễm không ai không nhìn Diệp Thành bằng ánh mắt khiếp sợ, cháy bỏng.
Đặc biệt là Hồng Diễm, cảm thấy thế giới quan của mình bị sụp đổ hoàn toàn. Anh trai của Dao Nhi không phải là một tu sĩ Kim Đan ham ăn nhác làm, tu vi yếu kém, kiêu căng tự đại hay sao? Sao lại chuyển mình biến thành Đan Vương Hoa Hạ, sánh vai với Thiên Quân rồi? Hơn nữa còn áp chế các thiên tài chỉ bằng một tay, thậm chí thần tượng của cô ta là Vân Thiên Hà đối diện với Diệp Thành cũng phải đứng dậy hành lễ, bày tỏ sự tôn trọng.
“Hóa ra đây chính là thực lực và lá bài tẩy của anh, thảo nào lại không kiêng nể ai, bao gồm cả thiên tài top ba thậm chí là đứng đầu bảng Tinh Hà, quả là có bản lĩnh xem thường thiên hạ”.
Lâm Hiểu Lôi âm thầm than thở, ban đầu cô ta còn cho rằng Diệp Thành ngông cuồng, nhưng sau khi chứng kiến thủ đoạn hô mưa gọi gió, xem thường dải Ngân Hà của anh, dù cô ta là đại sư tỷ của Bồng Lai Tiên Sơn cũng bị cảm phục.
Các nữ tu khác còn xem Diệp Thành là thần thoại trong lòng mình, cực kỳ sùng bái, ngay cả Nguyệt Hoa trưởng lão cũng phải để ý đến anh.
Diệp Thành quay trở lại đài cao trong sự bao vây của trưởng lão các tông.
Mặc dù vẻ mặt của Kim trưởng lão rất khó coi, nhưng vẫn miễn cưỡng nở nụ cười: “Diệp Đan Vương đúng là tài giỏi hơn người, chỉ là thủ đoạn hơi quá một chút, suy cho cùng lấy tính mạng của người khác là không hay”.
“Đấu pháp không bàn đến sinh tử, hình như trưởng lão đang bất bình thay bọn họ nhỉ? Hay là chúng ta cũng lên đài đấu một trận? Trưởng lão yên tâm, lần này tôi chỉ dùng một tay thôi”.
Diệp Thành liếc xéo, mỉm cười nhàn nhạt.
Kim trưởng lão lập tức sợ đến mức tái mặt, vội vàng xua tay, lắc đầu.
Mặc dù lão là trưởng lão của Bồng Lai Tiên Sơn, lão quái vật tu hành hơn hai nghìn năm, đã trở thành Bán Bộ Thiên Quân từ lâu, nhưng tu vi chỉ tương đương chiến tướng Hàng Long, sao có thể là đối thủ của Diệp Thành được. Lão lên đài không phải sẽ bị Diệp Thành dùng một quyền đánh cho thê thảm hay sao?
Đường đường là trưởng lão của Bồng Lai Tiên Sơn lại cúi đầu xin tha vì một câu nói của Diệp Thành, đám đông nhìn thấy mà khiếp sợ.
Cuối cùng, Nguyệt Hoa trưởng lão đứng ra cầu xin, Diệp Thành mới tha cho lão. Đại trưởng lão Tô Khởi Tín ở một bên quan sát, ánh mắt càng lúc càng thâm trầm, nhưng lại không nói lời nào.
Mọi người ngồi xuống, tiếp tục uống rượu.
Trải qua lần trì hoãn này, thời gian đã trôi đi hai canh giờ, dòng khí hỗn độn trên Vọng Nguyệt Phong cuồn cuộn, mây đen dần dần ngưng tụ, nhưng Minh Sương vẫn chưa xuất quan độ kiếp. Có người lên tiếng hỏi: “Đại trưởng lão, Minh Sương đang đợi gì vậy?”
“Đang đợi một vị khách quý mà thôi. Nếu người đó đến, lần này Minh Sương độ kiếp mới có thể nắm chắc chín mươi phần trăm”, lúc này sắc mặt của Tô Khởi Tín hòa hoãn lại, tự tin trả lời.
“Ồ, là ai thế?”, mọi người ngạc nhiên.
Có người có thể trợ giúp Minh Sương độ kiếp sao? Đó là kiếp nạn của kim đan thần phẩm thành đạo, Thiên Quân cũng không thể nhúng tay vào kia mà. Mọi người đều nghi ngờ, chỉ có vẻ mặt Diệp Thành hơi thay đổi, dường như đã nghĩ ra điều gì đó.
“Ha ha, không cần hỏi nữa, người đó đến rồi”, Tô Khởi Tín bỗng đứng dậy.
Lúc này, ở ngoài cửa núi Bồng Lai có đệ tử thông báo: “Đồ đệ đầu tiên của Đan Hoàng cùng truyền nhân của Dược Vương đến dự lễ!”
“Cái gì? Đồ đệ đầu tiên của Đan Hoàng, truyền nhân của Dược Vương sao?”
Lời thông báo vừa dứt, cả tiên đài chấn động, ngay cả Vân Thiên Hà cũng biến sắc.
Đệ tử đầu tiên của Đan Hoàng là ai? Nghe nói năm xưa, người được xưng là đệ tử đầu tiên của Đan Hoàng đã đi theo bên cạnh Đan Hoàng khi Đan Hoàng chứng đạo Nguyên Anh. Bây giờ đã mấy nghìn năm trôi qua, không ai biết lão ta bao nhiêu tuổi.
Trước kia có tin đồn rằng lão ta dần dần già đi rồi tọa hóa. Nhưng Bồng Lai Tiên Sơn đã đổi ba đời đại trưởng lão, lão ta vẫn còn sống mạnh khỏe, giống như lão yêu quái bất tử vậy.
Nhiều người đoán lão ta đã tu thành Nguyên Anh, nếu không thì có Chân Quân nào sống lâu được như vậy?
Nhưng vài người khác lại bảo, năm xưa Đan Hoàng từng có được nửa cây thần dược bất tử, dùng thần dược luyện đan đột phá Nguyên Anh. Phần còn lại thì cho đồ đệ đầu tiên của mình, giúp tuổi thọ của lão bất tử này tăng lên rất nhiều, sống đến hơn năm nghìn tuổi.
Năm nghìn tuổi là khái niệm như thế nào?
Tuổi thọ của Chân Quân cảnh giới Xuất Khiếu cũng chỉ được hai nghìn đến ba nghìn năm. Tuổi thọ gấp đôi thì dù là một kẻ ngu ngốc, pháp lực tích lũy được cũng vượt xa người khác.
Trên thực tế, lão bất tử này quả thật có tu vi sâu không thể dò, Tông chủ thiên tông bình thường chưa chắc đã là đối thủ của lão. Càng không cần nói đến thuật luyện đan được truyền thừa từ Đan Hoàng, đã sớm luyện đến cao siêu, chưa chắc đã thấp hơn Đan Hoàng.
Về phần huyết thống của Dược Vương lại càng chấn động đất trời.
Nghe nói huyết thống Dược Vương có truyền thừa lâu đời, là đạo thống mà một vị Chân Tiên đời trước đã sáng tạo ra, đứng trên cả thánh địa Lăng Tiêu. Tiếc là hai, ba trăm nghìn năm qua, có truyền thừa thế nào cũng không bằng như ngày trước. Mấy lần trải qua kiếp nạn lớn, đa số sách quan trọng và bảo vật trấn giáo đều không lưu giữ được nữa. Dù vậy, nó vẫn là một truyền thừa cấp bậc Bán Chân Tiên, cao hơn các thiên tông lớn nửa bậc, chỉ thua thánh địa Lăng Tiêu.
Truyền nhân của một truyền thừa Bán Chân Tiên, cộng thêm một lão bất tử sống năm nghìn năm, thuật luyện đan cao siêu.
Bọn họ đến đây sao không gây chấn động cho tất cả mọi người được chứ?
“Sao lại thế? Mấy trăm năm qua huyết thống Dược Vương chưa từng xuất thế, sao bây giờ lại đến đây?”
“Không sai, nghe nói lần gần nhất lão bất tử kia ra tay luyện đan đã là trăm năm trước, xưa nay lão luôn đi theo Đan Hoàng, chưa bao giờ rời khỏi, sao bỗng dưng hôm nay lại chạy đến đây?”
Mọi người bàn luận xôn xao, bất kể là Đan Hoàng hay là huyết thống Dược Vương đều là đại truyền thừa đứng ngạo nghễ ở dải Ngân Hà.
Đan Hoàng là Thiên Đan Sư duy nhất hiện nay, địa vị cao quý, ngay cả Thiên Quân cũng kính trọng. Huyết thống Dược Vương lại càng lâu đời hơn, là một tồn tại cấp bậc Bán Chân Tiên, truyền nhân của Dược Vương được tất cả đan sư tôn kính, ẩn giấu thế lực mạnh mẽ.
Hai người này cùng nhau đến đây, không ít người đều liếc mắt về phía Diệp Thành.
Dù sao danh hiệu Đan Vương cũng phải do huyết thống Dược Vương công nhận mới được, nếu không cũng chỉ là danh hiệu giả.
Kim Trục Quang âm thầm cười giễu: “Hừ, Dược Vương và Đan Hoàng chân chính đã đến, một kẻ Đan Vương giả như hắn còn có mặt mũi ngồi trên ghế chính hay sao?”
Đồ đệ đầu tiên của Đan Hoàng và truyền nhân của Dược Vương đến đây, thanh thế to lớn. Tất cả Tông chủ, trưởng lão của thiên tông đều đứng ra, dựng cầu mây, xếp thành hàng trăm người, lấy lễ Thiên Quân nghênh đón. Chỉ có Diệp Thành ngồi yên tại chỗ, không động đậy.
Mọi người nhìn sang, chỉ thấy muôn hoa bay loạn, mặt đất hiện hoa sen vàng, một chiếc xe ngọc thơm ngát bay đến trên không.