Chương 871: Đấu Đơn
Giờ phút này, bên ngoài Thánh Thiên Cung là cảnh tượng hỗn chiến giữa mấy trăm tu sĩ Kim Đan, tuy rằng số người bên phía tông môn thượng cổ trong trang phục đủ mọi màu sắc đông đảo hơn, nhưng tu vi của họ lại kém xa những kẻ áo đen đối địch, bởi vậy họ liên tục bị tùy tùng và đệ tử của Trường Sinh Giáo đánh lùi về sau.
Rất nhiều tu sĩ của tông môn thượng cổ không thể không chọn cách lùi về sau để trấn thủ quảng trường của Thánh Thiên Cung, chống cự lại kẻ địch nhờ vào trận pháp cùng sức mạnh của thiên bảo, nhưng phía họ vẫn luôn tràn ngập nguy hiểm như trước.
“Diệp Thiên Quân đáng chết, mầm họa do hắn gây ra lại bắt tông môn thượng cổ chúng ta chôn cùng!”
Không chỉ có một người thầm mắng trong lòng như vậy, nếu không phải Thánh Thiên Cung vẫn chưa bị phá hủy thì trong lòng phần lớn người tu tiên thuộc các tông môn thượng cổ đã nảy sinh suy nghĩ nhanh chóng quỳ xuống đầu hàng.
Dù sao năm xưa bọn họ có thể đầu hàng Diệp Thành, thì bây giờ cũng có thể đầu hàng người của Trường Sinh Giáo.
Nhưng khi giọng nói quen thuộc kia đột ngột vang vọng khắp chân trời, sắc mặt của chúng tiên các tông môn thượng cổ đều đồng loạt biến đổi: “Diệp Thiên Quân?”
Còn phe áo đen và Long Thiên tướng thì thình lình quay ngoắt đầu lại, ánh mắt lộ rõ vẻ sợ hãi: “Diệp Thành?”
“Uỳnh…!”
Ngay sau đó, trong không trung có vô số tia chớp màu xanh nổ vang rền, bên trong một dải mây vàng rực bỗng nhiên xuất hiện một người đàn ông áo đen.
Người đó có đôi mắt và mái tóc màu đen, toàn thân trong suốt lóng lánh được bao phủ bên trong dải mây vàng nhàn nhạt, ánh mắt bễ nghễ, tựa như thanh thiên kiếm tùy ý sát phạt khắp nơi, mang theo sát ý ngập trời, đủ để khiến cả đất trời đông cứng, khiến vô số người như rơi trúng hầm băng.
“Đúng là hắn ư?”.
Sắc mặt của đám người áo đen lập tức biến đổi cực lớn.
Đó chính là Diệp Thành đã đại khai sát giới, giết chết bốn Nguyên Anh tại núi Phượng Hoàng.
Tuy mọi người trong các tông môn thượng cổ không rõ lắm, nhưng đám đệ tử của Trường Sinh Giáo lại nằm lòng điều này.
Nếu không thì phe Long Thiên tướng đã không lặng lẽ ẩn núp, trà trộn vào tông môn thượng cổ, chứ không phải tìm đến Tô Bắc hay núi Phượng Hoàng rồi.
“Sư phụ!!”
“Diệp Thành!”
“Diệp Thiên Quân!”
Mấy người Thẩm Minh Nhan, Lâm Cửu Nhi và chị em nhà họ Lữ đồng loạt gọi to.
Chúng tiên của tông môn thượng cổ lại càng hăng hái phừng phừng, tất cả đều hô to, chẳng khác nào đã bị “Chàng Ba liều mạng”(1) chiếm hữu vậy, sức mạnh của bọn họ như tăng lên đến một trăm hai mươi phần trăm.
Trong mắt họ, Diệp Thành chính là thần linh, giờ phút này, vị thần ấy đang giáng trần để cứu vãn thế nhân, sao bọn họ có thể không dốc hết sức cho được?
(1) Tức Thạch Tú, một nhân vật hư cấu trong tiểu thuyết cổ điển Trung Quốc Thủy hử.
Ông là một trong 36 Thiên Cương Tinh của 108 anh hùng Lương Sơn Bạc.
“Diệp Thiên Quân, sao mày tìm được tới nơi này?”.
Ánh mắt của Long Thiên tướng thoáng phần bối rối, đáy lòng có chút chột dạ.
“Vừa nãy chẳng phải anh nói muốn giết vợ và đệ tử của tôi, sau đó giam cầm họ bằng ma bảo, tra trấn một vạn năm sao?”.
Sắc mặt Diệp Thành lạnh lùng tới cực điểm, đôi mắt sáng chói như đèn pha, trong đó dường như có ngọn lửa chín màu đang cháy hừng hực.
Tuy Thẩm Minh Nhan không có quan hệ thực tế anh, nhưng cô chính là vợ danh nghĩa của anh, thay mặt anh quản lý tông môn thượng cổ.
Còn Lâm Cửu Nhi chính là đệ tử của Diệp Thành, giờ phút này lại bị Long Thiên tướng kia giẫm dưới chân, hơn thế, các tông môn thượng cổ cũng đang là cảnh tượng máu chảy thành sông.
Lúc này đây, sát ý trong lòng Diệp Thành đã bị khuấy lên, anh chỉ hận không thể chém giết thẳng đến Tinh Hải, triệt để san bằng Trường Sinh Giáo.
“Tao nói đấy thì sao? Diệp Thành, mày giết em trai Long Diệu của tao.
Nếu không phải Thần tướng đại nhân không có mặt ở đó thì ông ấy đã sớm hủy diệt mày rồi.
Còn tao chẳng qua chỉ giết một đệ tử nho nhỏ của mày, thế thì đã sao?”
Long Thiên tướng cười lạnh, ánh mắt của hắn dò xét khắp Diệp Thành, bất chợt lộ rõ sự tàn nhẫn cùng cực:
“Diệp Thiên Quân, tao biết mày luôn dẫn theo sáu đại ma tu bên người, kẻ nào cũng đều là Nguyên Anh trung kỳ, thậm chí còn có cả hậu kỳ, thân thể vô cùng mạnh mẽ.
Thế nhưng chúng tao không đọ tùy tùng, bây giờ, hai người chúng ta sẽ tự dựa vào thực lực của chính mình để đánh một trận, thế nào? Bằng không, tao sẽ đạp chết đệ tử của mày ngay bây giờ!”
“Đừng mà, sư phụ!” Lâm Cửu Nhi hét to, nhưng Long Thiên tướng bỗng đạp mạnh chân xuống, suýt nữa đạp cô ấy thành phấn vụn.
Miệng Lâm Cửu Nhi phụt máu, không thể nói được bất cứ câu nào nữa.
“Được thôi!”
Trong mắt Diệp Thành hiện rõ sát ý lạnh lẽo, anh chậm rãi nói ra câu này.
Anh bảo sáu ma tu kia lùi ra cách đó mấy trăm dặm.
Long Thiên tướng gật đầu, nhanh chóng lấy ra một sợi dây thừng vàng, trói chặt Lâm Cửu Nhi lại, ném về phía thuộc hạ của mình.
“Ha ha, bây giờ hãy dựa vào chính pháp lực của chúng ta để đánh một trận thật sảng khoái nào.
Yên tâm đi, Long mỗ tao sẽ không nương tay đâu, nhất định sẽ khiến mày sống không bằng chết, cảm nhận được sự đau đớn mà em trai tao đã từng phải chịu!”
Long Thiên tướng cười ha hả, trên gương mặt lộ rõ vẻ sảng khoái.
“Ầm ầm…”.
Sau lưng hắn ta bỗng nhiên xuất hiện một thế giới hùng vĩ, đang dần mở rộng.
Trên đó có Chân Long ngâm dài, Thiên Phượng gào thét, có cả thần thú bay lượn trong không trung, tiên nhân cưỡi gió.
Sông núi kéo dài vô tận, tiên sơn lầu các… trông y hệt một thế giới thực sự.
Up áp mạnh mẽ trùng điệp bỗng dưng ập xuống, đè ép khiến cho khuôn viên trăm dặm quanh đó sụp đổ.
Vô số tu sĩ của tông môn thượng cổ đều kinh hãi, hoảng sợ.
Rất nhiều cư dân trong thành Thiên Đô đồng loạt quỳ sụp xuống đất.
Đó chính là thế giới Trường Sinh!
Theo truyền kể lại, vào lúc nhập môn, đệ tử của Trường Sinh Giáo đều gieo xuống một hạt giống thế giới, cuối cùng, đến khi tu luyện tới cảnh giới Nguyên Anh, đơm hoa kết trái, trong đan điền tử phủ của họ sẽ mở ra một thế giới nho nhỏ.
Tuy rằng thế giới nhỏ kia có phần huyễn tưởng, không phải thế giới chân thực hoàn toàn, nhưng vẫn sở hữu uy lực khủng khiếp của một thế giới chân thực.
Thử nghĩ mà xem, chỉ cần vừa giơ tay hoặc nhấc chân thì trong người đã mang theo sức mạnh của cả một thế giới, sức mạnh kia phải khủng khiếp đến mức độ nào cơ chứ?
“Trời ạ, hắn ta chính là Thiên Quân Nguyên Anh!”
Đông đảo tiên nhân của tông môn thượng cổ đều kinh hãi, tuy rằng khí thế hồi nãy của Long Thiên tướng tương đối khủng bố nhưng họ đều tưởng rằng hắn ta là cường giả Chân Quân đỉnh cấp hay nửa bước Thiên Quân mà thôi.
Nhưng đến khi Long Thiên tướng đã bộc phát uy năng cấp bậc Nguyên Anh của chính mình, triển khai chúng hết mức, khiến cho cả đất trời đều hãi hùng, thì chúng tiên trong tông môn thượng cổ mới phát hiện ra rằng, hắn ta nào chỉ là Kim Đan, rõ ràng phải là Thiên Quân cảnh giới Nguyên Anh!
“Sấm chớp vang rền, pháp tắc tùy thân, đất trời cũng phải thay đổi.
Đây chính là uy thế của Thiên Quân mà bí tịch thượng cổ đã ghi chép!”.
Một tu sĩ khá lớn tuổi của tông môn thượng cổ run run nói.
Thiên Quân!!!
Chính là sự tồn tại tối cao tại Địa Cầu thời thượng cổ lẫn ngày nay.
Truyền thuyết kể rằng Thiên Quân có thể nắm giữ pháp tắc, chỉ cần ra lệnh một câu là cả núi non sông nước đều sẽ đổi thay, mặt trời mặt trăng mất đi ánh sáng.
Không ngờ sự tồn tại siêu cấp như vậy lại giáng xuống tông môn thượng cổ, khiến trong lòng tất cả mọi người nơi đây đều cảm thấy tuyệt vọng.
“Thiên Quân?”
“Đúng là tìm chết!”
Long Lam cười lạnh không thôi, hắn ta lập tức lấy ra thế giới Trường Sinh, một góc thế giới ở sau lưng chẳng khác nào một bức tranh khổng lồ thình lình bao phủ lấy Diệp Thành, sức mạnh vô tận hấp thu được cũng bùng nổ trong thế giới nho nhỏ kia.
Diệp Thành như bị thế giới kia hút vào vậy, hoàn toàn không thể giãy dụa.
Một khi đã rơi trúng thế giới của Long Lam, ngay cả tu sĩ Nguyên Anh cũng sẽ lâm vào tình cảnh cửu tử nhất sinh, không thể nào trốn thoát được.
“Xoẹttt…!!!”
Nhưng mọi chuyện lại nằm ngoài dự liệu của hắn, bàn tay của Diệp Thành cứ thế xuyên thẳng qua thế giới Trường Sinh kia, chẳng khác nào xuyên thủng một lớp chắn cửa sổ bằng giấy mỏng manh, nhẹ nhàng xé rách nó.
Một tiếng “xoẹt” vang lên, lập tức phá vỡ cả thế giới rộng lớn rực rỡ kia.
“Không thể nào!”.