Chưa nói đến những đệ tử kia, ngay cả bao nhiêu Thiên Quân hay tu sĩ đứng bên ngoài quan sát trận chiến cũng đều không thể nào tin nổi vào những gì mình nhìn thấy.
Thánh địa Lăng Tiêu được xưng là đạo giáo chính thống vô địch, chỉ có đúng một thần tướng Băng Hà cùng mấy lá bùa mà cũng đòi chống cự? Thần bảo đâu? Những chiêu thức vô địch đâu cả rồi? Lăng Tiêu Chân Tiên chết đi mà không hề lưu lại hậu chiêu nào ư?
“Hừ, thằng nhóc Hoa tộc, nếu không có Chân Tiên Lăng Tiêu mang theo thần bảo và thần trận bảo vệ tông môn rời khỏi, sao ngươi có thể hung hăng ngang ngược tới vậy!”, Băng Hà hừ lạnh.
“Ồ, Lăng Tiêu Chân Tiên còn sống ư? Đi đâu rồi thế?”
Băng Hà vẫn chỉ cười to mà không hề để ý chút nào, đôi mắt lão liếc qua Diệp Thành, ngập tràn dáng vẻ khinh miệt, đúng kiểu cười trên nỗi đau của người khác.
“Xoẹt…”
Diệp Thành búng tay một cái, từng mảnh kiếm gãy bắn ra, hóa thành một dải sáng bạc, xuyên qua thân thể Băng Hà, ép lão dính chặt người vào tiểu thế giới Thánh địa Lăng Tiêu, ngay cả Nguyên Anh và thần hồn của lão cũng y hệt như vậy.
Đệ nhất thần tướng – Băng Hà, tử vong!
“Hừ, thế thì đã sao?”
Ánh mắt Diệp Thành trở nên sắc lạnh. Thánh địa Lăng Tiêu vốn là đạo thống mà Chân Tiên để lại, chỉ mới có đúng một trăm nghìn năm, còn lâu mới tiêu hao sạch sẽ được. Lần tấn công núi này, Diệp Thành cảm thấy quá đỗi nhẹ nhàng, còn bao nhiêu thủ đoạn và át chủ bài vẫn còn chưa kịp lôi ra thế mà đã dễ dàng san bằng được thánh địa Lăng Tiêu. Hóa ra nguyên nhân là do đây!
Nhưng cho dù Lăng Tiêu Chân Tiên vẫn còn sống thì đã sao? Anh vẫn còn cả đống hậu chiêu đỉnh cao vẫn chưa lôi ra đây này, tất cả chỗ chiêu thức đó đều là thứ anh chuẩn bị cho Lăng Tiêu Chân Tiên cả đấy!
Lúc này, trên ngọn núi thần thánh địa Lăng Tiêu, ngoài mấy trưởng lão và mấy chục nghìn đệ tử đang quỳ rạp dưới đất xin tha mạng thì những người khác đều đã bị giết sạch.
“Thôi, dù sao các người cũng đã chọn cách cải tà quy chính, cuối cùng cũng chịu đầu hàng, tội chết có thể miễn, nhưng tội sống thì khó mà tha được. Hình phạt của các người là làm nô lệ cho Hoa tộc chúng tôi trong thời gian một vạn năm, sau đó mới coi như thoát tội”.
Diệp Thành nhíu mày, suy nghĩ hồi lâu mới từ tốn nói.
“Vâng!”
Mấy trưởng lão của thánh địa Lăng Tiêu và đám đệ tử hơi do dự một chút, cuối cùng cũng gật đầu.
Nhưng làm sao Diệp Thành cứ thế mà tin tưởng đám người này được. Anh giơ một ngón tay ra, lấy ra mấy cái lệnh bài, sau đó ném chúng lên không trung, mấy cái lệnh bài kia liền chìm sâu vào trong tiềm thức của ba, bốn trưởng lão Nguyên Anh, rút ra một ít thần hồn từ sâu bên trong. Sau đó hai tay hắn kết ấn, lại phát ra một pháp chú màu vàng, cố định trên ngọc bài kia.
Lúc những trưởng lão Nguyên Anh kia bị rút thần hồn ra, cả người đều run rẩy dữ dội, việc thần hồn bị rút ra như thế vô cùng đau đớn, nhưng họ vẫn không hề dám phản kháng chút nào.
Cuối cùng, trong không trung có tiếng sấm nổ vang rền, bên trên mấy cái ngọc bài vừa nãy đều lóe lên ánh sáng màu xanh, vô số mấy tía cứ thế chồng chất lên nhau, tạo thành cấm chế. Nếu nhìn kỹ thì sẽ phát hiện mỗi một cái lệnh bài đều tương ứng với hình dáng của một trưởng lão, trông sống động như thật.
“Thần hồn của các người đã bị tôi chế thành lệnh bài, người nào cầm lệnh bài thì chính là chủ nhân của các người. Nếu như lệnh bài bị vỡ, cho dù tu thành Hợp Đạo thì thần hồn sẽ bị hủy diệt!”
Diệp Thành lạnh lùng nói.
“Tuyệt đối không dám vi phạm mệnh lệnh của Thiên Quân!”
Nhóm trưởng lão lại dập đầu thật mạnh, khuôn mặt họ hiện giờ đều trở nên tái mét. Trước đó họ chỉ nói miệng là thần phục, nhưng bây giờ ngay cả thần hồn cũng bị người ta cấm chế, sống hay chết đều phụ thuộc vào người khác, từ nay về sau, họ sẽ không thể nào phản kháng được nữa. Nghĩ tới đây, mấy trưởng lão kia đều nản lòng thoái chí, tất cả đều xin Diệp Thành tha thứ. Về phần đám đệ tử kia, Diệp Thành cũng chẳng việc gì phải chế tác lệnh bài thần hồn của bọn họ làm gì, chỉ tùy tiện phát ra mấy đạo cấm chế, nhưng vẫn đủ để khiến bọn họ cung kính với anh.
Kế đó, Diệp Thành dẫn theo đám trưởng lão của thánh địa Lăng Tiêu bước ra khỏi thế giới nhỏ, tiếp nhận trận pháp của thánh địa Lăng Tiêu, tuyên thệ với tất cả mọi người. Những người thuộc về thánh địa Lăng Tiêu trước kia từ giờ trở đi sẽ thuộc quyền chưởng quản của Hoa tộc, ngay cả Thần Vực của nơi này cũng sắp sửa trở thành lãnh địa của Hoa Hạ.
“Đệch!”
“Thực sự san bằng thánh địa Lăng Tiêu rồi ư?”
“Các ngươi không nhìn thấy Quan Hồng, Cát Lộc trưởng lão và mấy đệ tử cũng như trưởng lão khác của Thánh địa Lăng Tiêu đều đang một mực cung kính đứng phía sau Diệp Thiên Quân sao? E là thánh địa Lăng Tiêu đã đầu hàng Diệp Thiên Quân cả rồi!”
“Đường đường là đạo giáo Chân Tiên chính thống mà lại bị một người thu phục, từ giờ trở đi, cả dải ngân hà này sắp sửa có thay đổi lớn rồi đây”.
“…”
Vô số tu sĩ trợn mắt há hốc miệng, bọn họ không muốn tin, nhưng nhìn thấy mấy trưởng lão còn sót lại của thánh địa Lăng Tiêu đều bó tay cung kính đứng phía sau Diệp Thành, toàn bộ trận pháp của thánh địa Lăng Tiêu cũng đã bị Diệp Thành nhận lấy cả rồi, thế nên họ không thể không chấp nhận sự thật này.
Đúng là Diệp Thành đã san bằng cả thánh địa Lăng Tiêu chỉ bằng sức lực của một người!
Sau đó, Diệp Thành tuyên bố thánh địa Lăng Tiêu sẽ bế quan một thời gian, đợi đến khi thanh lý hoàn tất rồi mới có thể mở lại. Trước khi đó, chỉ cần là thế lực từng ra tay với Hoa tộc hoặc anh thì phải đến trước thánh địa Lăng Tiêu thỉnh tội, nếu không, đợi đến khi anh xuất quan, anh sẽ diệt bằng sạch tất cả kẻ địch!
Đám Thiên Quân nghe thấy vậy đều không khỏi chấn động.
Đặc biệt là những người có thù với Diệp Thành, như Hồng Liên Thiên Quân của núi Bồng Lai, hai vị Thiên Quân của Trấn Ma Tông, còn có cả lão tổ của mất tông môn như Thánh Diễm Thành, tất cả bọn họ đều nhìn chằm chằm Diệp Thành bằng ánh mắt cực kỳ sắc lạnh, nhìn thấy trên người hắn đầy những vết tích sau trận chiến, và hơi thở có vẻ yếu ớt hơn lúc trước, cả đám thầm nghĩ liệu có nên ra tay luôn bây giờ, giết chết Diệp Thành ngay tại nơi này để loại trừ tai họa về sau hay không.
Nhưng rốt cuộc cả đám Thiên Quân đó đều không có một ai dám ra tay.
Diệp Thành thật sự quá mạnh, quá đáng sợ. Anh chỉ dựa vào tu vi Khiếu Cảnh mà đã có thể san bằng thánh địa Lăng Tiêu. Chỉ mới nghĩ đến chuyện đó thôi đã đủ để khiến mọi người phát run rồi, lưng chảy đầy mồ hôi lạnh. Nhất là trong tình trạng không một ai trong số họ biết liệu Diệp Thành còn giấu bao nhiêu chiêu thức chưa lôi ra, hay lỡ đâu thương tích bây giờ của anh chỉ là giả bộ thì sao.
Cuối cùng, cả đám Thiên Quân đều cung kính hành lễ với Diệp Thành, sau đó biến thành từng luồng sáng, dần dần rời khỏi nơi này.
“Xoẹt xoẹt xoẹt…!”
Trong không trung lóe lên từng luồng sáng.
Đợi đến sau khi đám Thiên Quân rời đi hết, những tu sĩ đứng ngoài quan sát trận chiến như chị em nhà họ Nhan, hay đám tu sĩ trẻ tuổi mặc trang phục đẹp đẽ sang trọng cũng không thể không chọn cách ngồi thuyền hoặc cưỡi luồng sáng rời khỏi.
Đợi đến lúc tất cả bọn họ rời khỏi, Diệp Thành mới thản nhiên quay lại thánh địa Lăng Tiêu, mở trận pháp ra, bao phủ toàn bộ thánh địa Lăng Tiêu.
Khi trận pháp của thánh địa Lăng Tiêu bao phủ toàn bộ không gian bên ngoài, cả người Diệp Thành bỗng nhiên lảo đảo, suýt chút nữa ngã luôn ra đất.
“Thiên Quân?”
Mấy trưởng lão của thánh địa Lăng Tiêu vội vàng hỏi, ánh mắt họ lúc này sáng lóng lánh, ẩn chứa cả sát khí.
“Không sao, tìm cho tôi một căn phòng yên tĩnh, tôi phải lập tức bế quan. Đồng thời, phái người đến đón em gái tôi, Sương Diệp Lâu và người trong phủ Tiêu đến đây, các ngươi nghe theo sự chỉ huy của họ!”
Diệp Thành thản nhiên lên tiếng, cho dù anh bị thương nặng nhưng vẫn ung dung từ tốn như cũ.
Đám trưởng lão thấy Diệp Thành vẫn có thể biểu hiện như cũ, nhất là trong lúc vô tình còn cố ý để lộ mấy lệnh bài thần hồn kia, không thể không ép mình nén sát ý trong lòng xuống, cung kính cáo lui.
…
Trong lúc Diệp Thành đóng cửa thánh địa Lăng Tiêu, tất cả mọi chuyện xảy ra có liên quan đến thánh địa Lăng Tiêu nhanh chóng phủ sóng khắp mấy trăm tinh cầu của cả hệ ngân hà.