Ngày hôm sau, Diệp Thành lại ra ngoài tìm kiếm cả ngày, nhưng vẫn không có manh mối gì. Anh cũng không sốt ruột. Anh phát hiện linh khí trong võ quán Bát Quái cũng xem như dồi dào, quyết định ban ngày ra ngoài tìm kiếm, ban đêm chuyên tâm tu luyện, cuộc sống cũng tính là sung túc.
Buổi tối anh vừa về tới võ quán, sau khi Triệu Nhã Nhi về phòng, Diệp Thành lại bị Triệu Linh Nhi gọi lại.
“Anh qua đây với tôi”.
Thiếu nữ lạnh lùng ném lại một câu rồi xoay người rời đi. Diệp Thành nhún vai, bình tĩnh đi theo phía sau, không khéo là cảnh này lại bị Trương Thiên Hàng nhìn thấy.
Trương Thiên Hàng xưa nay lòng dạ hẹp hòi, nhìn thấy cảnh này thì sinh lòng ghen tuông, lén lút đi theo sau, sau đó lại phát hiện hai người họ đi vào phòng của Triệu Linh Nhi!
Trong mắt Trương Thiên Hàng lập tức nổi tơ máu. Mặc dù bề ngoài anh ta không qua lại với Triệu Linh Nhi, nhưng từ lâu đã coi người ta là của riêng mình. Thật ra chấp niệm trong lòng anh ta là thu nạp cả hai chị em họ vào hậu cung của mình.
Vốn mọi thứ đang tiến hành tương đối thuận lợi, sư phụ vô cùng tin tưởng mình, Triệu Linh Nhi còn sùng bái mình, chỉ có tiểu sư muội Triệu Nhã Nhi là luôn đề phòng Trương Thiên Hàng.
Nhưng Trương Thiên Hàng không thể nào ngờ được, Diệp Thành bỗng dưng xuất hiện lại cướp đi mọi thứ của anh ta! Diệp Thành khiến mình mất mặt trước mặt mọi người đã đành, tiểu sư muội còn rất có thiện cảm với cậu ta, mà bây giờ ngay cả Triệu Linh Nhi cũng…
Trương Thiên Hàng căm hận nghiến răng nghiến lợi nhưng lại không dám tiến tới gõ cửa, chỉ đành trừng to hai mắt đầy tia máu ngồi canh ở bên ngoài, chuẩn bị đánh cho tên kia một trận thật dã man.
Trong phòng, Diệp Thành không hề vui vẻ như trong tưởng tượng của Trương Thiên Hàng. Nghe Triệu Linh Nhi nói, anh khẽ nhướng mày, bình tĩnh hỏi: “Cô nói cái gì?”
Triệu Linh Nhi nhìn chằm chằm vào anh, lạnh lùng hừ một tiếng: “Tôi bảo anh tránh xa em tôi một chút. Có lẽ anh cảm thấy mình rất giàu có, tán tỉnh rất thuận lợi, nhưng võ quán Bát Quái không phải là nơi mà anh có thể tưởng tượng được”.
“Một tên ăn chơi trác táng như anh không xứng với võ giả ở trên cao, hai người hoàn toàn không ở cùng một thế giới! Nếu muốn tán gái thì mấy chỗ khách sạn, hộp đêm mới hợp với anh”.
Diệp Thành bĩu môi, bình thản nói: “Nói xong chưa?”
Triệu Linh Nhi biến sắc, hạ giọng: “Anh có ý gì?”
Diệp Thành lạnh nhạt trả lời: “Cô quá xem thường tôi, cũng đánh giá bản thân quá cao. Mục đích của tôi là thứ mà cô không tài nào đoán được, thế giới tôi ở là nơi mà cả đời cô cũng không thể tưởng tượng”.
Nói xong, anh đẩy cửa ra, không quay đầu mà rời đi. Triệu Linh Nhi ở trong phòng lại lạnh lùng hừ một tiếng, lẩm bẩm một mình: “Loại người chỉ có mồm mép như anh, tôi gặp nhiều rồi. Đàn ông muốn lừa phụ nữ thì nói lời ngon tiếng ngon, không thì khoác lác khoe khoang. So với đại sư huynh, loại đàn ông như anh chẳng khác nào rác rưởi, tôi tuyệt đối sẽ không để anh có cơ hội lừa em gái tôi đâu”.
Lúc cô ta nói như vậy, trong mắt hiện lên vẻ kiên định… .
truyện tiên hiệp hay
Diệp Thành ra khỏi cửa, chưa đi được mấy bước đã nghe tiếng gió truyền tới từ sau tai. Hai mắt anh nghiêm lại, nhưng chỉ hơi nghiêng đầu đi, sau đó nhìn thấy một nắm đấm như cái nồi đất đánh xuống, đập mạnh vào vai mình.
“Binh” một tiếng, vẻ mặt Diệp Thành vẫn bình tĩnh như thường, còn người đánh anh lại nhăn nhó đau khổ, liên tục lùi về sau mấy bước, cơ thể không ngừng run rẩy.
Diệp Thành không quay đầu lại mà hờ hững hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Trương Thiên Hàng không nói gì, tay phải anh ta đang đau đớn thấu xương, giống như vừa đánh vào sắt thép vậy, mà không, dù có đánh vào sắt thép cũng không đến nỗi như vậy!
“Thiết Bố Sam?”
Trương Thiên Hàng nghi ngờ nhìn bóng lưng của Diệp Thành, mấy lần muốn xông lên nhưng đều kìm chế lại, quát lên: “Cậu, cậu vào phòng Linh Nhi làm gì?”
Lúc này ngữ khí của anh ta đã không còn kiêu căng như ban đầu nữa, rõ ràng đã có chút kiêng kị với người trước mắt, nhưng Diệp Thành nào quan tâm đến thái độ của loại sâu kiến này, nói thẳng: “Liên quan gì đến anh”.
Nói xong, anh nghênh ngang rời đi. Trương Thiên Hàng tức đến mức hai mắt đỏ ngầu, chỉ muốn đấm chết Diệp Thành từ sau lưng. Nhưng mỗi khi anh ta muốn tiến lên, trong đầu lại xuất hiện cảm giác nguy cơ mãnh liệt, giống như có một giọng nói đang nói với anh ta rằng:
“Không được đi!”
Trương Thiên Hàng cắn chặt môi, cho đến khi máu chảy xuống, trong mắt lóe lên vẻ điên cuồng, căm hận nói: “Đây là cậu ép tôi đấy!”
Đêm nay rốt cuộc cũng không xảy ra chuyện gì, nhưng đợi khi trời sáng, Diệp Thành ăn xong bữa sáng chuẩn bị ra ngoài thì bất ngờ phát hiện có hai người đợi sẵn ở cửa.
Một trong hai người chắc chắn là Triệu Nhã Nhi, gần đây cô gái này lấy lý do dẫn đường mà ăn chực uống chực của Diệp Thành không ít. Nhưng Diệp Thành cũng không để tâm, anh vốn không phải người thiếu tiền, nhìn thấy cái gì cũng mua hai phần, khó trách vị “tiểu sư tỷ” này cứ bám dính anh.
Người còn lại là Triệu Linh Nhi, suy nghĩ của cô ta rất đơn giản, nếu đã không có cách nào ngăn cản Diệp Thành và Triệu Nhã Nhi đi ra ngoài thì cứ đi theo bọn họ, tránh cho bọn họ ở riêng với nhau!
Nhưng những người khác ở nhà ăn lại không nghĩ như vậy. Bọn họ vốn đã thầm ghi hận Diệp Thành bắt mất tiểu sư muội, hôm nay đến cả đại sư tỷ cũng đi chung với thằng nhóc đó, tất cả mọi người đều lộ ra ánh mắt không thể tưởng tượng nổi cùng căm phẫn.
Bọn họ vô thức nhìn về phía đại sư huynh. Mặc dù không công khai nhưng trong mắt mọi người, đại sư huynh và đại sư tỷ chính là một đôi.
Thế nhưng khiến các đệ tử thất vọng là Trương Thiên Hàng chỉ lo cắm đầu ăn cơm, không ngẩng đầu lên lấy một lần. Bọn họ chợt thở dài, ngay cả đại sư huynh cũng sợ thì bọn họ còn có thể làm gì được chứ?
Chỉ là tất cả họ đều không nhìn thấy, trong mắt Trương Thiên Hàng đang cúi đầu ăn cơm ánh lên sự nhục nhã và điên cuồng.
Diệp Thành không hề biết gì về việc đó, đương nhiên có biết cũng không quan tâm. Trước nay anh đều không lãng phí một phút giây nào với loại sâu kiến này.
“Hả?”
Vừa ra ngoài chưa được mấy bước, anh đột nhiên kinh ngạc nhíu mày. Hóa ra trong không khí tràn ngập linh khí có độ thuần khiết cao như có như không.
Anh chợt sử dụng ý nghĩ, thần niệm đã dò xét, người cũng cất bước đi thẳng về phía đó.
Triệu Nhã Nhi vốn đang rất hào hứng tính xem hôm nay đi đâu thì đột nhiên phát hiện Diệp Thành đi về hướng ngược lại, vội tiến tới ngăn anh lại, hỏi: “Này, anh đi đâu thế?”
Diệp Thành bình tĩnh đáp: “Bên đó”.
Triệu Nhã Nhi sốt sắng nói: “Bên đó là khu thành phố cũ, không có cảnh đẹp cũng không có gì ngon để ăn, qua đó làm gì?”
Diệp Thành không để ý đến cô ta, bước nhanh tới trước, mau chóng kéo dài khoảng cách với hai người kia. Triệu Nhã Nhi tức tối giậm chân, bĩu môi cao cao, gần như có thể treo chai dầu lên được.
Triệu Linh Nhi thấy vậy thì vui mừng, tiến tới nói: “Em gái, chúng ta quay về đi. Anh ta vốn dĩ là một cậu ấm ăn chơi, không những không có bản lĩnh gì mà tính cách lại còn tệ, không xứng với em đâu”.
Triệu Nhã Nhi kinh ngạc nói: “Chị, chị đang nói gì vậy, bọn em vốn không có quan hệ đó mà”.
- ------------------