Khi Đường Tuấn Nghị và Sáp Sí Hổ đánh nhau, mười mấy cường giả Thần Cảnh từ từ tiến tới gần, ánh mắt hiện lên tia mỉa mai.
Đường Tuấn Nghị thấy thế thì trong lòng trầm xuống, Sáp Sí Hổ có lẽ chỉ có thực lực áp chót ở đây nhưng cơ thể quá mạnh mẽ nên không ai làm gì được. Dù vậy, tốc độ của gã ta cũng quá chậm, nếu bàn về lực uy hiếp, tên này hoàn toàn không bằng những người khác.
“Sao lại một lần lại tới nhiều Thần Cảnh như vậy chứ mà kẻ nào cũng mạnh hơn mình nữa! Mẹ kiếp, đừng bảo là toàn bộ Thần Cảnh trên thế giới đều tới đây đấy nhé?”, Đường Tuấn Nghị gần như tuyệt vọng, không nhịn được mà liếc mắt nhìn Diệp Thành kế bên.
Hiện giờ chẳng lẽ ông ấy chỉ còn thể dựa vào người đứng đầu võ đạo Hoa Hạ- Diệp Tiên sư vô địch tung hoành thiên hạ, ngay cả Huyền Tiên cũng không thể đánh bại này thì mới có thể ngăn cản được mấy cường giả này sao?
Trong lòng Đường Tuấn Nghị không quá chắc chắn. Dù sao ở đây cũng có tới gần 20 Thần Cảnh, bao gồm cả mấy người lánh đời nữa, trong thời đại này, họ đều là cường giả có cùng đẳng cấp với Tiêu Nghĩa Tuyệt.
Tình hình này còn khiến người ta sợ hãi hơn cả khi Hắc y giáo chủ ra mặt nữa.
Mà ngay lúc này, một cô gái có làn da nâu, gương mặt mị hoặc âm u như rắn, thè ra cái lưỡi đã chẻ đôi ở đầu, nhìn về phía Diệp Thành như đang theo dõi con mồi, nở nụ cười mê hoặc mà nguy hiểm nói:
“Ôi chao, nơi này còn một anh chàng đẹp trai nè, giao cho tôi đi. Ở cái nơi gió tuyết đầy trời thế này lâu quá, chả có gì hưởng thụ, nay tôi muốn hưởng thụ một chút”.
“Rắn Hổ Đen, cô có thể nhẹ nhàng một chút, cẩn thận cậu em này không chịu nổi, đừng để cậu ta bị ép khô đó”.
Đám cường giả Thần Cảnh kia cười lớn, Sáp Sí Hổ đã ngăn được Đường Tuấn Nghị, không ai cho rằng thiếu niên mặc áo choàng qua đầu màu đen, che nửa mặt, trông không có gì lạ này có thể thoát khỏi tay Rắn Hổ Đen là Võ Thần cấp cao.
Rắn Hổ Đen sinh ra bởi một cường giả Thần Cảnh tại Nam Á, dùng Mị Công nổi tiếng thiên hạ mấy trăm năm trước, thải dương bổ âm đến nỗi mất trí, hễ có mấy chàng trai khỏe mạnh rơi vào tay ả ta thì nhiều nhất cũng chỉ hai, ba ngày, ít là hai, ba tiếng, tất cả đều cạn nguyên dương mà chết.
Trong không gian gió tuyết đầy trời, người phụ nữ yêu mị này chỉ dùng vài mảnh vải che thân, cơ thể màu nâu mang hoa văn thần bí quỷ dị như vảy rắn. Trên mặt là hình xăm đồng bóng, lẳng lơ, phối hợp với mái tóc dài xoăn và đầu lưỡi dài chẻ đôi thì đúng là một Xà Mỹ Nhân xinh đẹp, tràn ngập mị lực.
Một mỹ nữ mê hoặc lòng người như vậy nhưng phần đông cường giả Thần đều không hề lộ ra dục vọng nam nữ đối với ả ta.
Nghe nói từ nhỏ Rắn Hổ Đen đã bị Vu Sư tà giáo gieo hồn phách của độc vật vào người, trong đó có rắn độc, nhện độc, bọ cạp… ả ta có thể mềm mại không xương như rắn, đi trên tường và trên nước như nhện, răng và môi đều mang độc như bọ cạp.
So với ả ta, mấy đời chưởng môn Đường Môn đều không đủ trình, Đường Tuấn Nghị càng không đáng nhắc tới.
Người đẹp có làn da nâu đầy quyến rũ từ từ tới gần. Cơ thể ả ta như đang chuyển động theo một vũ điệu múa bụng nào đó, mỗi bước đi, vòng eo và mông không ngừng uốn éo, vô cùng thu hút, ả ta dùng một đôi mắt như mắt rắn dùng ánh mắt của kẻ săn mồi đang trêu đùa con mồi mà nhìn Diệp Thành.
Vì không muốn gây ra tình hình quá ầm ĩ, Diệp Thành luôn dùng vẻ ngoài tầm thường, hơn nữa giờ anh còn mang mũ, che khuất hơn nửa khuôn mặt. Vì thế Rắn Hổ Đen không ngờ thanh niên gầy yếu thấp bé này lại là Diệp Tiên sư nổi danh thiên hạ.
“Nhóc con, tới chơi với chị đi. Chị sẽ giúp cậu hưởng thụ sự sung sướng chưa từng có!”
Rắn Hổ Đen liếm môi, nở nụ cười xinh đẹp.
Đáp lại ả ta là Diệp Thành tiện tay vẽ một đường. Một tia kình khí sắc bén vô hình mạnh mẽ bắn ra, giống như đao phong lạnh lẽo, xẹt qua bảy, tám mét trong không khí.
Rắn Hổ Đen biến sắc, như con rắn bị dọa sợ, ả ta bật cao lên bảy, tám mét, vụt qua vài cái, đáp xuống ở vị trí cách đó ba mươi mét, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Diệp Thành.
Nhưng mà ả ta lại phát hiện ra ngón tay của Diệp Thành không chỉ về phía mình mà đang tạo thành một vệt dài trên đất, phân chia, ngăn cách anh, linh tuyền và chồi non với đông đảo cường giả Thần Cảnh.
Mọi người hoảng hốt, họ không ngờ Diệp Thành cũng là cường giả. Băng trong khe núi này vô cùng cứng rắn, đừng nói là dùng đao chém hay búa bổ, ngay cả viên đạn bắn cũng không thủng nhưng nó lại bị một ngón tay của đối phương đánh vỡ, xem ra, thực lực thấp nhất của anh cũng đã là Thần Cảnh.
Sắc mặt Rắn Hổ Đen phát lạnh, híp mắt hỏi: “Cậu có ý gì?”
“Người vượt qua lằn ranh này, chết!”, Diệp Thành lạnh nhạt đáp, sau đó ngồi xếp bằng xuống.
Mặt anh được nón áo choàng che phủ, nửa ẩn nửa hiện, anh ngồi xếp bằng trước linh trì như một pho tượng xuất hiện trong mọi người.
Đa số cường giả Thần Cảnh cũng không lên tiếng nữa mà chỉ lẳng lặng nhìn Rắn Hổ Đen, họ muốn xem ả ta ứng phó thế nào.
Mọi người đều là cường giả khắp nơi trên thế giới hội tụ về đây, ngày thương toàn một thân một mình, không coi ai ra gì. Giờ họ tụ lại một chỗ cũng chỉ vì ích lợi, giữa họ không hề có tình chiến hữu chứ đừng nói tới chuyện giúp đỡ lẫn nhau, không giậu đổ bìm leo là tốt rồi.
Nếu Rắn Hổ Đen có thể bị một câu của một thằng nhóc hù dọa thì nhiều cường giả sẽ xem thường ả ta, đến lúc đó, có thể ả ta sẽ bị xa lánh, bài trừ khỏi đoàn người, không được phân chia Thiên Mệnh Linh Tuyền.
Rắn Hổ Đen đang tức giận vì khoảnh khắc bất ngờ khi nãy, lúc này thấy mọi người nghi ngờ thực lực của mình thì vẻ mặt thay đổi, đôi mắt nhìn chằm chằm Diệp Thành, đầu lưỡi đỏ hồng liếm môi.
“Chậc chậc, thằng nhóc kia, cậu dám uy hiếp chị à. Đợi khi chị xé rách yết hầu, dùng máu cậu làm ấm bụng thì để xem thử cậu còn dám nói vậy hay không”.
Ả ta hung dữ nói rồi bước từng bước tới gần lằn ranh kia.
Trước mắt bao người, ả ta sải một bước, hai bước, ba bước... khi tới bước thứ bảy, Rắn Hổ Đen lướt qua lằn ranh kia, nụ cười vẫn nở trên mặt.
Một ngón tay Diệp Thành điểm nhẹ.
“Bùm...”
Trên bầu trời dường như có tia sét nổ vang, một tia kiếm khí màu trắng bắn ra khỏi ngón tay như phi kiếm lướt qua mười mét, trước khi Rắn Hổ Đen kịp phản ứng là đã đã vọt tới trước mặt ả ta.
“Á...”
Ảo ảnh của các con vật kịch độc hiện ra trước mặt Rắn Hổ Đen, điên cuồng gào thét. Nhưng chúng nó hoàn toàn không thể chống cự tia kiếm khí sắc bén này. Tia sáng trắng xuyên qua ảo ảnh, tiếp theo cũng đâm thủng đầu Rắn Hổ Đen. Cường giả Thần Cảnh quyến rũ tiếng tăm lừng lẫy này lại bị giết chỉ bởi một ngón tay của Diệp Thành. Ngay cả nụ cười còn chưa kịp biến mất cơ mà.
“Lạch cạch!
Thi thể Rắn Hổ Đen nện xuống nền đất, trong giây lát, nơi này yên tĩnh như tờ.
Một ngón tay giết Thần Cảnh!
- ------------------