Lúc này Diệp Thành đã về nhà, đợi đón năm mới.
Hôm nay đã là giao thừa, những thanh niên đi làm ăn xa và cả những người trung niên đều đã quay về nhà họ Diệp, bái kiến ông cụ Diệp, thắp hương cho tổ tiên.
Nhưng những chuyện này đều không liên quan đến bố con nhà họ Diệp. Không biết vì sao, bố con nhà Diệp Niệm luôn không được chào đón ở nhà họ Diệp. Từ khi còn nhỏ, tất cả các anh, chị, em họ đều bắt nạt Diệp Thành, nói cái gì mà nhà họ Diệp đi đến bước đường ngày hôm nay đều là do lỗi của bố anh
Khi còn nhỏ Diệp Thành không hiểu, nhưng bây giờ thì anh đã hiểu rõ mọi chuyện, phần lớn là vì liên quan đến mẹ, khiến cho nhà họ Diệp phải lưu lạc đến mức tới một thôn nhỏ để sinh sống.
Vì vậy anh không bao giờ oán giận sự bắt nạt, khi dễ của những người họ hàng, chỉ là không định qua lại với họ mà thôi.
Nhưng dù có không định qua lại với họ đến thì nào thì hôm nay cũng vẫn phải gặp mặt, bởi vì hôm nay là đêm giao thừa, theo thông lệ thì tất cả người nhà họ Diệp đều phải đến nhà ông cụ Diệp để xum họp ăn bữa cơm tất niên.
Diệp Thành không muốn để ý đến những người họ hàng xa đó nhưng vẫn phải để tâm đến cảm xúc của bố. Vậy nên chỉ có thể sớm sắp xếp mọi thứ rồi cùng bố về nhà họ Diệp.
“Ồ, đây không phải người em họ A Thành thân yêu của tôi sao!”, chưa đi được bao xa thì đã nghe thấy một giọng nói cố tình được nói to, sau đó một cánh tay đập lên vai Diệp Thành.
Sau đó một người thanh niên mắt to mày rậm xuất hiện, anh ta là Diệp Thừa, anh họ của Diệp Thành. Nghe nói ở bên ngoài làm ăn cũng rất tốt, giờ đã là quản lý cấp cao của một công ty nào đó ở Tô Nam.
Đứng bên cạnh anh ta là một người phụ nữ vừa lùn vừa béo. Theo vai vế, Diệp Thành phải gọi bà ta là bác ba.
Nhưng Diệp Thành cũng không để ý đến những người này, sắc mặt anh vẫn bình thản, không làm gì, chỉ tránh bàn tay của Diệp Thừa đang để trên vai mình, sau đó bước lên vài bước, trốn sau người bố.
Nhưng người phụ nữ vừa lùn vừa béo kia lại tỏ ra không vui, nói: “Diệp Niệm, con trai anh không có tài cán gì mà thái độ cũng chẳng ra sao nhỉ”.
Diệp Niệm là người thật thà hiểu chuyện, đương nhiên sẽ không đi khắp nơi nói ra thân phận của con trai mình nên chỉ cười trừ. Bác ba thấy vậy vẫn không tha, đắc ý nói tiếp:
“Diệp Niệm, không phải tôi nói anh đâu, nhưng anh phải dạy dỗ con trai mình cho tốt, nhìn cái bộ dạng hèn nhát kia thì có thể làm nên trò trống gì? Nhìn con trai tôi đây này, giờ đã là quản lý cấp cao của doanh nghiệp lớn rồi, thu nhập mỗi năm hơn hai trăm nghìn tệ đó”.
Diệp Niệm nghe vậy chỉ cười. Đừng nói con trai sau này làm được gì lớn lao, cho dù là không có gì trong tay thì cũng vẫn là con trai yêu quý của ông ấy.
Thấy Diệp Niệm không nói gì, bác ba lại càng đắc ý, cứ luyên thuyên không dứt cả đoạn đường, lúc thì khoe con trai mua Iphone cho mình, lúc lại khoe chủ tịch công ty con trai mình đẹp trai tuấn tú đến nhường nào...
Bố con Diệp Niệm không hề để ý đến bà ta, chỉ coi như một đám ruồi nhặng đang vo ve bên tai. Chưa đầy một phút sau, ở bên cạnh lại truyền đến tiếng nói vui vẻ của Tôn Tiêu Tiêu: “Đàn anh, đợi em với!”.
Diệp Thừa há hốc mồm, nhìn cô gái thuần khiết đáng yêu không ngần ngại ôm lấy cánh tay của Diệp Thành, còn lộ ra nụ cười tươi tắn. Anh ta chỉ cảm thấy bản thân như đang phải chịu đựng hàng vạn vết thương trên cơ thể.
Lúc này bố mẹ của Tôn Tiêu Tiêu cũng đi đến chào hỏi mọi người, hai người đều là người chất phác, đương nhiên nói chuyện rất hợp với Diệp Niệm, nhưng rõ ràng bác ba và Diệp Thừa lại giống như người ngoài.
Hai mắt Diệp Thừa không ngừng hướng về phía Tôn Tiêu Tiêu, bác ba sao có thể không biết con trai mình đang nghĩ gì. Bà ta liền len lén đi qua phía đó, nói vài câu vào tai con trai mình, rồi hai người đột nhiên cùng nhau mỉm cười.
Một lúc sau mọi người đã đi đến nhà của ông cụ Diệp. Bác ba đẩy đám người Diệp Niệm ra, cầm tay con trai mình lôi lên trước, nịnh bợ nói: “Ông ơi, ông quả thật sống càng lâu lại càng trẻ ra. Hôm nay tôi đưa con trai đến để chúc Tết ông đây”.
Ông cụ Diệp cười: “Tốt lắm, tốt lắm, mấy năm nay Thừa Nhi ở ngoài làm ăn rất tốt, khiến cho nhà họ Diệp được mở mày mở mặt rồi”.
Diệp Thừa cũng bước lên trên, nói vài câu hay ho, nịnh bợ, càng khiến cho ông cụ Diệp vui đến mức cười lộ hết những nếp nhăn.
Nhưng sau đó, Diệp Niệm và Diệp Thần cũng bước lên, sắc mặt ông cụ Diệp liền nhanh chóng thay đổi. Hai bố con này không phải người biết a dua nịnh hót, chỉ biết nói những lời thật thà: “Ông ơi, năm mới vui vẻ”.
Ông cụ Diệp lạnh lùng nói: “Hừ! Diệp Niệm, năm nay anh và con trai anh lại thu hoạch được gì rồi?”.
Diệp Niệm vừa mở lời, những người họ hàng ở xung quanh lại càng cười rộ lên: “Hai bố con nhà này thì có tài cán gì chứ, nhất là Diệp Thành, đúng là tên hèn nhát. Nghe nói đến Hải Thành kết hôn, nhưng cô dâu lại chạy theo người khác”.
Ông cụ Diệp nghe vậy, sắc mặt đột nhiên thay đổi, nói lớn: “Diệp Niệm, những gì mọi người nói có phải sự thật không?”.
Diệp Niệm vội vàng giải thích: “Cụ nghe tôi giải thích đã, đúng là đã kết hôn rồi, nhưng mà vì...”.
“Ôi!”, ông cụ Diệp thở dài một tiếng, cắt đứt lời nói của Diệp Niệm: “Hai bố con đều giống nhau, không tự biết lượng sức mình, cóc ghẻ mà muốn ăn thịt thiên nga. Một người khi khiến cho nhà họ Diệp phải đi đến bước đường này, một người thì làm mất mặt nhà họ Diệp!”
Ông cụ tức giận đến nỗi chống mạnh cây trượng, những người xung quanh đều bắt đầu thi nhau trách móc. Trong phút chốc bố con Diệp Niệm dường như bị vô số người chỉ trích.
“Hai bố con này đúng là sao chổi, năm mới mà nhìn thấy hai người này đúng là xui xẻo!”
“Theo tôi thấy, hay là cứ dứt khoát đuổi hai người đó ra khỏi nhà họ Diệp. Hai người này ngoài chuyện làm mất mặt nhà họ Diệp thì còn làm được cái gì chứ?”.
“Đúng đó, cút ra khỏi nhà họ Diệp, cút ra khỏi nhà họ Diệp đi!”.
“...”
Diệp Niệm cau mày, trong mắt thoáng hiện lên một tia lạnh lẽo, nhưng cũng trong lúc đó, ngoài cổng đột nhiên có tiếng ồm ào, mọi người xôn xao: “Gia đình Định Bang đến rồi!”.
Diệp Định Bang có thể coi là một nhân vật quan trọng của nhà họ Diệp. Anh ta mở một công ty ở thành phố Chiêu Đức, mỗi năm thu nhập gần mấy triệu tệ, đưa theo người nhà dọn ra khỏi nhà họ Diệp, mua nhà ở trong thành phố.
Anh ta vừa đến thì giống như minh tinh đến buổi diễn vậy, mọi người không còn nhớ đến việc chỉ trích cha con Diệp Niệm nữa mà thi nhau vây quanh ba người nhà Định Bang để nghênh đón, nịnh hót.
Vợ của Diệp Định Bang là một người hiền lành, luôn lịch sự đáp lại lời hỏi thăm của những người họ hàng này. Nhưng con gái Diệp Mộc Hàm từ nhỏ đã sống trong thành phố, nên rất chán ghét những người họ hàng ở nông thôn này.
Tuy đã được bố nhắc nhở từ trước nhưng cô ta vẫn lộ rõ vẻ mặt coi thường, trong lòng thầm mắng: “Một đám quê mùa, thật khiến người ta buồn nôn”.
Bác ba lại tiến lên trước để móc nối quan hệ, trên mặt lộ ra nụ cười nịnh bợ, nói: “Định Bang đến rồi à, ông cụ đã muốn gặp cậu lâu rồi. Năm nay chắc kiếm được không ít nhỉ”.
Diệp Định Bang cười nhạt, vẻ mặt đắc ý nói: “Nhờ tổ tiên phù hộ, mấy năm nay tôi được gia đình nhà họ Tào ở Tô Bắc xem trọng, sự nghiệp nhanh chóng thăng tiến gấp mấy lần. Sau Tết này, trong thôn có thanh niên nào muốn lên thành phố làm ăn thì đều có thể đến chỗ tôi!”.
Vừa nói xong, trong sân liền vang lên tiếng cười rộn rã, đến cả ông cụ Diệp cũng vuốt râu cười vui vẻ!
- ------------------