“Hự!”
Cơ thể Diệp Thành trong nháy mắt nổ tung, da thịt và máu giống như bụi bẩn bám trên xương vậy, nhanh chóng tiêu tan cùng vòng xoáy linh khí, chỉ để lại một bộ xương trong suốt, đẹp rực rỡ tựa như kim cương vậy.
Thấy tình huống này, Diệp Thành không hề kinh hãi, tiếp tục tăng cường sức mạnh, thúc giục Hải Hoàng Lưu Ly công.
Đạo thể và thân thể người phàm khác nhau, thân thể người phàm bao gồm nội tạng, máu thịt, các dây thần kinh tạo thành, mà Đạo thể của người tu chân là do linh khí mênh mông ngưng tụ mà thành, càng giống như sinh mệnh nguyên khí.
Mà khi người tu chân tu luyện Đạo thể đến cảnh giới viên mãn, ngày mà cả cơ thể chuyển hóa hoàn toàn thành nguyên khí cũng là lúc độ kiếp phi thăng.
Đạo thể một khi luyện thành, người tu tiên liền có thể dựa vào thân thể tự động hấp thu linh khí trời đất, không cần phải dựa vào chất dinh dưỡng ở ngoài để duy trì sự sống, người phàm thường gọi là Ích Cốc.
Lúc này trên xương cốt của Diệp Thành, khắc đầy phù văn thần bí cổ xưa, đây là ấn chú bí mật của Trấn Hải Thiên Cung, ngoại trừ cung chủ ra thì không một ai biết cả.
Lúc này cả người Diệp Thành từng tấc từng tấc như bị nổ tung, cứ như bị trăm nghìn thanh kiếm đâm chém liên tục tra tấn. Ngay cả với ý chí của mình, anh cũng cảm thấy vô cùng đau đớn. Đây chính là quá trình cần thiết để tu luyện Đạo thể, từ một người phàm để thành tiên không chỉ cần phải tẩy sạch xương tủy, mà còn phải thoát thai hoán cốt.
Thoát thai hoán cốt là gì? Là triệt để thoát khỏi cơ thể người phàm, chuyển hóa toàn bộ thân thể thành thân thể do linh khí tạo thành!
Cuối cùng, ngay cả cột sống trong suốt cũng bắt đầu xuất hiện vết nứt, thậm chí có thể thấp thoáng nhìn thấy ở trái tim có một cái bóng trong suốt.
Đây chính là nguyên thần của Diệp Thành, nếu Đạo thể hình thành thất bại, chỉ sợ anh sẽ phải đối mặt với nguy cơ hồn phi phách tán!
Điều này có nghĩa là kể từ khi Diệp Thành tái sinh đến bây giờ phải đối mặt với nguy cơ lớn nhất của mình, mặc dù anh nắm giữ một số thuật pháp tái sinh, nhưng điều đó cũng có nghĩa là tất cả mọi thứ phải làm lại từ đầu. Mấu chốt hơn là cho đù là chuyển thế đầu thai hay là đoạt xá người khác, làm sao có thể sánh bằng thân thể hiện tại của mình cơ chứ?
Diệp Thành kiếp trước gặp qua không biết bao nhiêu người tu chân tu luyện gặp phải nguy cơ phải chết, bất đắc dĩ chỉ có thể chuyển thế đoạt xá người tu chân. Có một số sẽ tu hành nhanh hơn kiếp trước, nhưng cũng rất nhiều người bởi vì thần hồn tổn thương khi chuyển thế, kết quả là kiếp này qua kiếp khác sống như người mất hồn, cuối cùng thần thức bị tiêu diệt trong Luân Hồi.
“Diệp Thành này làm sao bởi vì chút nguy hiểm này mà sợ hãi không dám đối mặt cơ chứ? Mạng của tôi là do tôi quyết không do trời định!”
Lúc này chỉ còn là một bộ xương, Diệp Thành nhếch miệng cười, trong mắt hiện lên sự tự tin và kiên định chưa từng có.
“Thành cho tôi!”
Anh mạnh mẽ vận hành tầng cuối cùng của Hải Hoàng Lưu Ly công, vòng xoáy xung quanh nhất thời lớn gấp đôi, linh khí thủy hệ ở trong không gian chật hẹp dường như vô cùng kích động, giống như thủy triều dâng lên từng đợt, cuối cùng những linh khí này ngừng bành trướng, tụ lại về phía Diệp Thành như cá voi xanh hút nước, ào ào đổ về cơ thể anh.
Một luồng linh khí màu xanh nhạt kéo dài ra từ xương cốt, xây dựng lại các mạch máu, nội tạng và da ở xung quanh cơ thể. Mà sự mở rộng linh khí thủy hệ, không ngừng kết cấu lại các phần trên cơ thể, sau khi hình thành ảo ảnh của từng cơ quan, không ngừng bồi đắp nên các phần trong cơ thể, từ từ ngưng tụ lại thành cơ thể hoàn chỉnh.
Đầu tiên là các cơ quan nội tạng trong cơ thể, sau đó là các cơ bắp mạnh máu và dây thần kinh, cuối cùng là làn da giống như kim cương… Từ bên ngoài nhìn vào, Diệp Thành bây giờ so với lúc đầu mặc dù trông giống nhau, nhưng đã đẹp trai hơn lúc đầu không biết bao nhiêu lần.
Mái tóc ngắn màu đen trước đây của anh đã biến thành một mái tóc dài màu xanh như của nước biển, dài đến gần đầu gối, khuôn mặt tinh tế và đẹp tựa như tranh vẽ làm cho biết bao cô gái phải xấu hổ.
Diện mạo bên ngoài đối với Diệp Thành thậm chí là toàn bộ người tu tiên là thứ không quan trọng nhất. Bởi vì sau khi trải qua linh khí cải tạo thân thể, cho dù là con trâu xấu xí cũng sẽ biến thành người đẹp trai hoặc xinh đẹp nhất thế gian, đây chính là sức mạnh của tu chân.
Cuối cùng Diệp Thành chậm rãi mở mắt ra, ngẩng đầu nhìn lại, bầu trời khi nãy mây gió còn che kín trời, lập tức tản đi nhanh chóng, hiện ra một bầu trời trong xanh.
Đạo thể thành, trời đất bái phục! .
Truyện Sắc
Diệp Thành đứng dậy, nhẹ nhàng vuốt ve má mình, ánh sàng lấp lóe trong mắt lại càng sáng sủa rực rỡ.
Đừng nhìn thấy bây giờ hình dáng cỏ vẻ yếu đuối mỏng manh, dáng vẻ thư sinh, nhưng chỉ là lớp da thịt này so với sắt thép còn cứng rắn hơn, là nguyên khí hệ thủy thuần túy ngưng tụ mà thành. Ngay cả khi bị sấm sét đánh trúng cũng có thể hấp thụ sạch sẽ.
Đạo thể là thần thể chỉ có Nguyên Anh tu sĩ mới có thể tu luyện thành, là bước đầu tiên trong quá trình tìm đến cuộc sống trường sinh bất tử, trở thành tồn tại vĩnh hằng với trời đất. Sau khi luyện thành người tu chân có thể dựa vào mấy trăm năm tuổi thọ cưỡi mây lướt gió, điều khiển sấm sét khống chế thời tiết, không phải ăn uống nữa mà vẫn sống. Đây là trình độ thần thông mạnh mẽ đến mức nào cơ chứ.
Mặc dù anh vẫn chưa ngưng kết Nguyên Anh, nhưng Diệp Thành tu hành Hải Hoàng Lưu Ly thể, là thần thể cực phẩm! Cho dù vừa mới nhập môn cũng đã mạnh mẽ hơn so với so với rất nhiều người tu tiên có Đạo thể đại thành.
Cho dù không sử dụng thần niệm, nhưng dưới các giác quan của Diệp Thành, tất cả trời đất này đều như hiện rõ ở trước mắt.
Tai nghe được âm thanh của tiếng chim hót líu lo trong một trăm mét vuông; mũi ngửi thấy là gần trăm loại hương thơm khác nhau và thậm chí còn đáng sợ hơn là anh còn có thể dựa vào mũi để phân biệt được nguồn gốc của các các loại mùi; còn đôi mắt của anh có thể nhìn thấu mọi thứ trên đời này, nhìn thấu tâm can của vạn vật.
Trong mắt của người phàm, nhìn núi sẽ thấy núi, nhìn nước sẽ thấy nước; mà trong mắt Diệp Thành, sông núi đất trời, mặt trời mặt trăng và các vì sao, cũng như vạn vật đều là linh khí, chẳng qua là những thứ khác nhau ẩn chữa linh khí ít hay nhiều mà thôi.
Diệp Thành chậm rãi siết chặt hai nắm tay, cảm thụ được sức mạnh mênh mông trong cơ thể. Bây giờ sức mạnh của mình đã mạnh đến mức đáng sợ rồi. So với Kim Cương Bất Hoại Thần Công lúc dùng toàn bộ sức mạnh phải mạnh mẽ hơn gấp trăm gấp nghìn lần, cho dù là súng đạn cũng không thể xuyên thủng nổi.
“Cho dù là một chiếc xe tăng ở đây, mình cũng có thể dùng tay không bẻ đôi”. Diệp Thành kiêu ngạo cười lớn. Không ngờ được có ngày mình lại dùng từ tay không bẻ đôi mà trên mạng hay nói để hình dung về sức mạnh của bản thân hiện tại.
Lúc này anh cho dù không sử dụng bất kì linh lực thuật pháp hay thần thông võ kỹ nào, chỉ bằng thân thể này cũng đã đủ để tung hoành thiên hạ. Cho dù là người mạnh Thần Cảnh, cũng chưa chắc đã có thể tạo thành thương tổn quá lớn đối với Diệp Thành, về phần thể loại như Trình Bác Hiên, chỉ cần dùng một quyền là có thể giải quyết.
“Đạo thể đã thành, tu vi của mình cũng theo đó mà tăng lên, xem ra cũng đến lúc mình cân nhắc đến chuyện ngưng kết Kim Đan rồi”.
Cảm nhận được sức mạnh của mình, Diệp Thành hài lòng gật gật đầu, trên địa cầu, ở giữa Thánh Vực với Thần Cảnh có một lằn ranh rất lớn, ngăn cách chín mươi chín phần trăm võ sĩ tu chân.
Mà trong giới tu tiên, Kim Đan cùng tu thể, cũng có sự khác biệt về cơ bản, có thể nói một cao thủ cảnh giới Kim Đan có thể cùng lúc đối mặt với mười người tu chân cảnh giới tu thể kỳ mà không hề bị lép vế chút nào!
Cũng bởi vì như thế cho nên ngưng kết Kim Đan rất khó khăn, khó khăn ngang với việc người phàm có thể bay lên trời vậy, chỉ là anh đã thấy được rất nhiều Nguyên Anh tu sĩ tuy rằng không luyện thành thân thể cực đỉnh, so sánh với việc đặt chân đến cảnh giới Kim Đan Kỳ cũng không có vấn đề gì quá lớn cả.
Nhưng ngay lúc này, Diệp Thành lại nhíu mày, trong mắt lóe lên hàn quang quát lớn: “Chuyện gì xảy ra thế này? Hơi thở sinh mệnh của cô nhóc tại sao lại yếu ớt như thế?”
- ------------------