Mọi người chào hỏi qua loa rồi ai về nhà nấy, chỉ có Kỷ Quân Lan là lưu luyến không nỡ rời xa thần tượng Aokawa của mình, thế là chụp chung hai tấm xong mới chịu đi.
Sau khi về khách sạn, Aokawa Sayuri thở dài một hơi, nằm bẹp lên giường không có chút hình tượng nào. Cô ta tùy ý hất đôi giày cao gót đắt đỏ trên chân ra rồi duỗi eo.
Cô Murakami thấy thế thì nhíu mày, nói: "Aokawa, em là thần tượng đang nổi tiếng, phải chú ý hình tượng của mình".
Aokawa Sayuri làm như không nghe thấy, tiếp tục lăn lông lốc trên giường, lười biếng kêu lên: "Mệt chết tôi rồi, hôm nay phải gặp nhiều người quá, còn phải xem hai màn kịch hay, cả thể xác lẫn tinh thần tôi bị vắt kiệt rồi đây này".
Cô Murakami vẫn tiếp tục khuyên nhủ: "Aokawa, giờ điều em phải làm là lập tức trở về Đảo Quốc ngay. Giờ đang là năm mới, em phải xuất hiện trước ống kính nhiều vào, lộ diện trước công chúng cho nhiều mới phải, sao có thể lãng phí thời gian ở đây được?"
Aokawa Sayuri chẳng thèm nghe lời người quản lý, tiếp tục nói: "Cái người gọi là Diệp Thành kia là ai vậy, sao vừa lộ thân phận ra cái là cái người độc ác kia liền sợ mất mật thế?"
Cô Murakami nghe vậy thì nhíu mày, suy nghĩ một lát mới nói: "Trông thì có vẻ là con cháu gia tộc lớn nào đó. Có thể sau này khi em phát triển sự nghiệp đến Hoa Hạ thì loại người này sẽ hữu dụng, nhưng trước mắt thì vẫn nên tập trung sự nghiệp ở Đảo Quốc thôi!"
Aokawa Sayuri nhếch khóe miệng, lạnh nhạt nói: "Không, giờ điều tôi phải làm là có được người đàn ông tên Đinh Lương Tài kia. Chỉ cần có được anh ta thì thân phận người nổi tiếng nhỏ nhoi có đáng là gì?"
"Em nói gì cơ?"
Cô Murakami vừa sốt ruột vừa tức giận, muốn mở miệng trách mắng thì lại phát hiện đối phương không biết đã đứng dậy từ bao giờ. Mái tóc dài của cô ta chẳng có gió mà cũng đung đưa, trên làn da trắng nõn như tuyết không biết đã tràn đầy hoa văn kỳ lạ từ bao giờ.
Cô Murakami vừa định cất lời thì đã cảm thấy một luồng gió âm u ập đến, không thể nào mở miệng ra được, vô lực ngã xuống đất.
Lúc này Aokawa Sayuri mới nở nụ cười kỳ dị đứng dậy, lạnh nhạt nói: "Chị Murakami, công bằng mà nói thì chị là một người đại diện tậm tâm tận lực, nhưng thế giới của tôi là thứ mà chị không thể nào tưởng tượng được đâu".
Đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên bên ngoài. Aokawa Sayuri nhướng mày, cứ đứng đó không động đậy, chỉ khẽ phất tay, cánh cửa phòng trộm dày nặng kia đã tự động mở ra.
Người đi từ bên ngoài vào chính là người đàn ông lúc ban ngày bị Diệp Thành xem hết cả màu sắc dưới đáy quần mà chẳng hề hay biết. Lúc này hắn có vẻ mặt cung kính, cúi người xuống rồi nhìn lướt qua cô Murakami đang ngất xỉu trên giường, nói: "Cô chủ, có cần tôi xử lý người phụ nữ này không?"
Aokawa Sayuri lạnh nhạt nói: "Không cần, tôi đã xóa ký ức của chị ta rồi. Chị ta đi theo chúng ta đến tận Hoa Hạ, nhưng cũng không cần phải giết đâu. Dù sao tôi theo nghiệp thần tượng mà, sau này vẫn phải dựa vào chị ta".
Người đàn ông này cười gằn, nói: "Cô chủ có gia tộc Aokawa đứng phía sau giúp đỡ, đâu cần phải dùng đến một người đại diện nhỏ bé. Tôi nghĩ hay là dùng máu của cô ta để nuôi đao của tôi..."
Hắn còn chưa nói xong, Aokawa Sayuri đã quát lên lạnh lùng:
"Im mồm!"
Người đàn ông đó vội vàng đứng thẳng, cung kính cúi người chín mươi độ, nói: "Thưa vâng!"
Aokawa Sayuri hít sâu một hơi. Dù sao năm nay cô ta cũng mới hai mươi tuổi, không máu lạnh như nhiều người trong gia tộc. Cô ta không nhẫn tâm giết đi người đại diện luôn chăm sóc cho mình như một người chị này.
Nhưng tên Fujiwara Shinji trước mắt này lại là một trong những cao thủ mà gia tộc bồi dưỡng, là một trong bốn đại sư võ đạo, cô ta không thể nào đối xử lạnh lùng với hắn được.
Thế nên rất nhanh sau đó, cô ta đã nói: "Anh Fujiwara, chúng ta sẽ phải ra tay với đại sư võ đạo đó nhanh thôi. Đến lúc đó thanh đao yêu quý của anh sẽ được thỏa thuê uống máu tươi. Người phụ nữ này vẫn còn tác dụng với tôi, mong anh lượng thứ".
Fujiwara Shinji nhanh chóng gật đầu nói phải, nhưng sự tham lam lại lóe lên trong mắt. Cô gái cao quý lạnh lùng trước mặt là người hắn thèm thuồng đã lâu, nhưng hắn vẫn e sợ thân phận địa vị của đối phương nên mới chậm chạp không dám ra tay.
"Cô Sayuri, rồi sẽ có một ngày tôi tiến vào Thánh Vực, đến lúc đó tôi sẽ khiến cho cả cơ thể và trái tim của cô đều thuộc về tôi!"
Thầm thề trong lòng, Fujiwara Shinji nở nụ cười, nói: "Vậy tối nay chúng ta ra tay ngay sao?"
Aokawa Sayuri lắc đầu, nói: "Đợi thêm hai ngày nữa đi, đến ngày Âm Sát. Nếu có thể luyện hóa Đinh Lương Tài vào ngày hôm đó thì có thể anh ta sẽ trở thành đồng tử Thiên Sát".
Fujiwara Shinji cũng gật đầu, nói: "Với năng lực của cô chủ, lại thêm cả một Âm Dương Sư do đại sư võ đạo luyện hóa thành thì chắc chắn cô có thể trở thành Âm Dương Sư đầu tiên của Tân Sinh Đại, ngay cả đám người của Thần cung Ise cũng không thể sánh bằng!"
Aokawa Sayuri lắc đầu, nói: "Nhà họ Aokawa chỉ là nhánh cuối cùng của Âm Dương Sư, sao có thể sánh bằng Thần Cung Ise. Nếu không phải nhờ có sự che chở của Thần cung và sự bảo vệ của ngài Saito thì việc tiếp tục vô cùng khó khăn".
Nói đến đây, đôi mắt cô ta lóe lên sự kiên định: “Nhưng tôi nhất định sẽ khiến nhà họ Aokawa quật khởi, lại một lần nữa đứng sừng sững ở vị trí Âm Dương Sư đỉnh cao của Đảo Quốc!"
Hai ngày tiếp theo, Đinh Lương Tài có được sự vui mừng ngoài ý muốn. Anh ta khá hòa hợp với cô gái hào phóng cởi mở không câu nệ như Kỷ Quân Lan, lại thêm cả buổi tối hôm đó cô gái ấy giải vây cho anh ta, chủ động đóng giả bạn gái mình, thế nên Đinh Lương Tài rất cảm động.
Cứ thế qua lại, tình cảm của hai người ngày càng tốt đẹp, thậm chí lúc đi dạo phố hai người đã nắm tay nhau rồi.
Nhưng vui quá hóa buồn. Lúc Đinh Lương Tài đang ngân nga bài hát trên đường về nhà, lòng thầm nghĩ xem mai nên đưa Kỷ Quân Lan đi đâu chơi thì đột nhiên có một người đàn ông mặc kimono xuất hiện trước mặt anh ta.
Đinh Lương Tài mẫn cảm nhận thấy ác ý của đối phương, ánh mắt liền ngưng tụ lại: "Anh là ai, muốn làm gì?"
Fujiwara Shinji lúc này đã trở lại với các ăn mặc samurai của Đảo Quốc, đầu đội mũ vải cói, mặc kimono, chân đi dép gỗ, eo thắt thanh đao yêu quý - Sakura no hana.
"Anh Đinh, tôi là Fujiwara Shinji, nhận lệnh của cô Aokawa đến mời anh tới thăm chỗ chúng tôi".
Tuy nói không lưu loát lắm, nhưng Fujiwara Shinji dùng từ ngữ khá lịch sự. Người Đảo Quốc luôn tôn trọng kẻ mạnh. Trong suy nghĩ của hắn, Đinh Lương Tài mới hơn hai mươi tuổi mà đã trở thành đại sư võ đạo, thiên phú hiền nhiên là vượt xa hắn.
Đinh Lương Tài nhíu mày, nói: "Aokawa Sayuri? Tôi không có quan hệ gì với cô ấy cả".
Nghe thấy anh ta có ý từ chối. Fujiwara Shinji liền cười lạnh, nói: “Anh Đinh, đừng vội từ chối, nếu không e là người tình bé nhỏ của anh sẽ gặp nguy hiểm đấy".
Nói rồi hắn giơ tay lên. Ánh mắt Đinh Lương Tài cứng lại, thấy thứ đối phương cầm chính là vòng tay mà mình tặng cho Kỷ Quân Lan!
Đinh Lương Tài trừng mắt, đanh giọng quát: "Anh muốn thế nào!"
- ------------------