Lúc này, Lam Thải Nhi đang không ngừng tự nhắc nhở bản thân là người đàn ông trước mặt là người mà cô ta không thể đắc tội, nhưng cô ta vẫn không nhịn nổi mà trầm giọng nói: “Này, có vẻ anh đánh giá bản thân quá cao rồi đấy, anh nghĩ mình là ai, dù là Võ Thánh thì cũng không dám nói năng lung tung như thế đâu!”
Diệp Thành thản nhiên nói: “Võ Thánh? Đó là thứ gì mà xứng so với tôi?”
“Anh!”
Lam Thải Nhi tức giận tới mức suýt lao lên liều mạng với Diệp Thành, Võ Thánh gần như là vị Thần đối với võ sĩ, cao cao tại thượng như thần linh, được mọi người tôn kính, sao có thể để người khác sỉ nhục?
Nhưng nghĩ tới sự chênh lệch thực lực của hai bên, cô ta không thể không kiềm nén cơn giận, lạnh lùng nói: “Diệp Thành, có lẽ vì cô chủ nên nhà họ Tào không thể không đứng về phe anh nhưng tôi sẽ không thừa nhận anh!”
“Trẻ tuổi ngông nghênh, cậy tài hống hách, không tôn trọng bề trên… dù tôi không biết tại sao cô chủ lại thích anh nhưng tôi… đứng trên lập trường của nhà họ Tào, mong là anh có thể thắng. Nhưng thật sự trong lòng tôi lại mong anh sẽ bị người người đánh bại, chết thảm trên đấu trường!”
Diệp Thành khinh miệt, cười lạnh một cái rồi nói: “Trong lòng cô nghĩ sao thì liên quan gì tới tôi? Diệp mỗ này làm người thì cần gì để tâm thế tục bàn tán, cần gì phải nhìn thái độ người khác để sống?”
“Giỏi, giỏi, giỏi lắm!”
Lam Thải Nhi giận quá hóa cười,lạnh giọng quát: “Diệp Thành, tôi muốn tận mắt chứng kiến khoảnh khắc anh chết thảm!”
“Cá nhân tôi mong tâm nguyện của cô sẽ được thỏa mãn!”
Diệp Thành lạnh nhạt đáp rồi giơ tay làm tư thế “mời”, sau đó anh cũng chẳng thèm nhìn Lam Thải Nhi nổi giận đùng đùng bỏ đi mà ngẩng đầu nhìn trăng sáng, suy tư ngẫm nghĩ…
Anh đang nghĩ xem mình nên dạy Tào Hinh Toàn công pháp nào.
Thật ra, thiên phú luyện võ của cô nhóc này rất tệ… tệ đến thê thảm, nếu không thì một người trung thành với nhà họ Tào như chú ba cũng sẽ không tới mức chỉ nhận Tào Hinh Toàn làm đệ tử trên danh nghĩa.
Nhưng đời trước Diệp Thành là Tiên Đế, anh thích làm theo ý mình, mặc kệ người ta nói gì, anh đã quyết định nhận Tào Hinh Toàn làm đệ tử thì nhất định sẽ giúp cô ấy trở thành nhân vật bá chủ một phương, sánh với đất trời, nếu không thì sao dám tự xưng là đệ tử của Diệp Thành anh?
Vừa rồi, những lời anh nói với Lam Thải Nhi không phải chỉ là mạnh miệng mà Diệp Thành thật sự chỉ định dạy Tào Hinh Toàn vài chiêu đơn giản nhưng dùng tốt nhưng nói nó đơn giản thì cũng chỉ là dễ đối với giới tu chân, ví dụ như Tiên Vũ Tứ Thức trước đó, dù chỉ là công pháp nhập môn nhưng cũng đủ khiến võ sĩ phàm tục sợ hãi không ngừng.
Anh muốn dạy cô nhóc đó đánh bại Lam Thải Nhi chỉ trong ba chiêu không phải chỉ là nói suông.
Nghĩ ngợi hồi lâu, Diệp Thành mới vô thức nhìn tới một quyển công pháp, không, có lẽ cái này cũng không được coi là công pháp.
Tên nó là Băng Tâm Quyết, là công pháp nhập thất của danh môn thượng tông Huyền Băng Môn. Công pháp nhập thất là công pháp dùng để sàng lọc đệ tử, một lần chiêu mộ đệ tử của môn phái lớn có số lượng lên tới mấy chục triệu người, họ làm gì có thời gian và sức lực để kiểm tra từng người?
Hễ là đệ tử nhập môn thì cần bưng trà rót nước ba năm, làm việc vặt ba năm, gánh nước bổ củi ba năm. Hết chín năm thì sẽ có cơ hội tu hành Băng Tâm Quyết này, nhưng nếu trong một năm không thể tu hành thành công thì…
Vậy thì xin lỗi, qua mười năm, kẻ đó chỉ có kết cục là bị đuổi khỏi sư môn.
Chỉ có đệ tử luyện thành Băng Tâm Quyết mới có tư cách tiến thêm bước nữa, chính thức tu hành công pháp uyên thâm của Huyền Băng Môn. Vì chỉ có cách học thứ này thì họ mới có thể sử dụng linh khí hệ Băng, hơn nữa, trong mỗi cử động đều mang theo sức mạnh của băng giá, khá là phi phàm!
Nói tới cũng là trùng hợp, Băng Tâm Quyết này là công pháp nhập môn nhưng chú trọng tu thân dưỡng tính, mà chiêu thức để chiến đấu với kẻ thủ chỉ có ba.
“Dường như nó được tạo ra để dành cho cô nhóc kia vậy!”, Diệp Thành mỉm cười, với thực lực của anh, muốn giúp Tào Hinh Toàn tu luyện thành công Băng Tâm Quyết là chuyện cực kỳ dễ dàng, chỉ cần có một thứ chứa linh khí hệ Băng làm vật dẫn là mọi việc sẽ thuận lợi thôi.
“Theo như mình cảm ứng, thứ này chắc là đang nằm trong bảo tàng của nhà họ Trình…”
Vừa nghĩ tới đây, Diệp Thành lại ngẩng đầu, anh nhìn vầng trăng sáng trên trời, lạnh nhạt nói: “Hôm nay trăng sáng như vậy thì mai sẽ là một ngày trời trong gió mát rồi…”
Nói như thế, trong mắt anh lóe lên tia sáng lạnh, tỏa ra màu đỏ mờ nhạt, anh không có hành động gì mà cây đại thụ ngoài cửa sổ đã bị cắt thành hai. Tới khi nhìn lại phòng của Diệp Thành thì anh đã biết mất khỏi sofa từ bao giờ.
Cho tới lúc này, một giọng nói vang vọng trong không khí.
“Đúng là thời tiết tốt để giết người!”
Đêm nay cũng không xảy ra thêm chuyện gì nữa. Vào lúc bình minh, Tào Hinh Toàn đã dẫn đám cấp dưới đứng cung kính chờ ở cửa, cô ấy dịu dàng nói:
“Sư phụ, nên xuất phát thôi!”
Diệp Thành ra khỏi khách sạn thì không khỏi cười rộ lên, hóa ra là Tào Hinh Toàn đã tìm một cỗ kiệu từ đâu đó, để cho cấp dưới khiêng trên vai, định nâng anh tới khu biệt thự nhà họ Trình.
Sao anh không đoán ra được cô nhóc này đang nghĩ gì cơ chứ, nhưng anh không nói ra mà chỉ cười bước lên kiệu.
Rất nhanh, mọi người đã đến bên ngoài khu biệt thự nhà họ Trình, lúc này, các đại sư võ đạo cũng đã tới. Mỗi khi có một đại sư vào bàn, người đón khách ở cửa sẽ lớn tiếng thông báo về thế lực và thế gia tương ứng của đại sư đó, dùng cách này để cho thấy thân phận và địa vị của họ.
Tào Hinh Toàn kéo Lam Thải Nhi sang thì thầm và câu, tuy cô ta không quá bằng lòng nhưng vẫn ngẩng đầu, cao giọng nói: “Diệp đại sư tỉnh Tô Bắc dẫn theo thiếu chủ Tào Hinh Toàn của nhà họ Tào cầu kiến!”
Lời này vừa nói ra, người chung quanh tức khắc xôn xao bàn tán, chuyện tối qua đã lan truyền rộng rãi, nhiều người đều tự động thừa nhận người thanh niên này có thực lực đại sư võ đạo.
Nhưng sao vị đại sư võ đạo này lại biến thành người nhà họ Tào tỉnh Tô Bắc?
Nhưng tiếp theo, chính Tào Hinh Toàn đứng ra trả lời nghi vấn của họ, dáng vẻ cô ấy trái ngược hẳn với sự hoạt bát hàng ngày, cung kính cúi đầu: “Sư phụ, tới nhà họ Trình rồi ạ?”
Cô gái này đã được một vị đại sư võ đạo nhận làm đệ tử, là gần quan được ban lộc à?
Mọi người giật mình, trong sự hâm mộ thì họ cũng không nhịn được mà phải thán phục sự thông minh của cô gái này.
Dù là thế, vẫn có không ít người xì xào, rõ ràng họ không đánh giá cao thế lực này.
“Ha ha, thiên phú của cô chủ nhà họ Tào này đã rõ như ban ngày, dù nhận một vị đại sư võ đạo làm sư phụ thì sao chứ? Sợ là mấy chục năm sau, cô ta sẽ khiến sư phụ mình mất mặt thôi!”
“Hừ, mấy chục năm sau cơ gì chứ? Phải xem tên họ Diệp có sống được qua hôm nay không đã, cậu ta cho rằng nhà họ Quan ở Ma Đô là kẻ vô dụng à? Tuy Quan Trường Hưng vô dụng, đứng chót trong giới đại sư võ đạo nhưng vợ ông ta là Hồ Tú Tú lại cực lợi hại, huống chi, tôi nghe nói gia chủ nhà họ Hồ là một Võ Thánh chân chính đấy!”
- ------------------